Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Đi Đường Cẩn Thận, Mai Gặp Lại. (1)

Chương 295: Đi đường cẩn thận, mai gặp lại. (1) Chương 295: Đi đường cẩn thận, mai gặp lại. (1)Chương 295: Đi đường cẩn thận, mai gặp lại. (1)

"Đi nào, chúng ta mua thêm một bát. Lúc đầu anh muốn mang về cho em, nhưng chẳng phải đến đêm em thường giảm cân à? Anh sợ phá hỏng kế hoạch của em nên mới không mua về."

Vương Dương Huy lặng lẽ tìm cái cớ cho mình, nếu không anh sẽ không ngừng chột dạ vì đã ăn một mình.

"Đi mau đi, con ở nhà ngủ không ai trông, em không yên tâm."

"Bởi em nói tiền làm thêm giờ của công ty anh đâu có bao nhiêu, có gì hay mà phải tăng ca, còn không bằng anh về sớm dạy con làm bài tập. Anh không biết đến tối em dạy con làm bài tập sụp đổ đến mức nào đâu! Em giận đến mức hận không thể đánh con luôn, anh thì chỉ biết lười nhác."

Vương Dương Huy bày ra dáng vẻ chăm chú nghe mắng, cô nói gì anh cũng gật đầu, lại không hề nhắc đến chuyện tan làm sớm.

"Mì lạnh này ngon nhỉ! Mười giờ tối ông chủ mới bày bán, nếu anh về nhà rồi lại chạy đến đây mua, vừa đi vừa về tốn cả chuyến rồi còn gì. Không bằng ở lại tăng ca kiếm thêm mấy chục tệ tiền làm thêm giờ, tan làm mua mì lạnh cho em ăn. Em thấy đúng không?"

Người phụ nữ nghe xong, thấy cũng có lý, mì lạnh này quả thật rất ngon.

"Có thể bày quầy bán hàng trong cao ốc Tử Nguyên à?"

"Không được ạ, em lái xe đến, không thể uống bia."

"Không phải thế à! Anh nghe đồng nghiệp nói ông chủ này có người quen phía trên nên đi cửa sau, có lẽ có liên quan gì đó ấy. Nếu không anh ta đã sớm bị bảo vệ đuổi đi rồi."

Vương Dương Huy dẫn cô vợ đến bàn đồng nghiệp ngồi chờ trước, còn anh đi xếp hàng.

Trước quầy hàng của Lâm Chu còn vài người xếp hàng.

"Cũng đúng. Em thấy dưới lầu của tòa cao ốc chỗ các anh còn không có cả siêu thị hay cửa hàng tiện lợi. Sao lại có kiểu hàng quán ven đường thế này!"

"Em dâu đến đây, mau nếm thử phá lấu này, phối với mì lạnh và bia là hết xẩy."

Cô vợ đi theo chồng vào khu công nghệ, thấy Lâm Chu đang bày quầy ở lối vào tòa nhà, cảm thấy rất khó hiểu.

"Vẫn là chị dâu lo cho anh Huy, tan làm còn đến đón anh ấy, không giống bọn em toàn phải tự chạy xe về."

"Không cần đâu, không cần đâu ạ, em ăn cay được mà, trên xe có đồ uống, không cần mua."

Có mặt người nhà của đồng nghiệp, chủ đề trò chuyện của nhóm Đinh Túc hơi dè dặt lại, chủ yếu xoay quanh chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng bọn họ khá tốt.

"Không có đồ uống khác, để anh ra ngoài mua một chút đồ uống cho em."

Không lâu sau, Vương Dương Huy lại bưng một phần mì lạnh quay lại. Nhóm người ngồi quanh bàn, ăn xong mới ai về nhà nấy.

Cô vợ mỉm cười, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể bưng bát mì lạnh lên hớp từng ngụm, càng ăn càng thoải mái.

Cay đến cả cảm xúc xấu lúc dạy con học ban đêm đều biến mất.

"Không đúng, uống rượu thì chỉ có thể bắt xe về, ha ha."

Lúc đi còn nhiệt tình chào hỏi Lâm Chu.

Cậu thấy được năng lực chữa lành của món ngon trên người nhóm khách hàng này.

Lâm Chu mỉm cười vẫy tay, chào tạm biệt bọn họ.

"Ông chủ, mai gặp lại."

"Đúng rồi, ông chủ đừng quên lương bì đã hứa với tôi nhá."

Mấy ngày nay, cậu nhìn những khách hàng làm việc cả ngày đi đến trước quầy hàng với dáng vẻ mệt mỏi. Lúc họ ăn mì lạnh xong lại phảng phất đầy máu sống lại rời đi, thật sự có cảm giác chữa lành. "Ông chủ, tôi về nhé! Mì lạnh siêu ngon luôn!"

Món ngon quả thật là liều thuốc trị liệu ít tốn kém nhất.

Chẳng hạn như thời điểm áp lực lớn, có người thích ăn cay để có thể giải tỏa cảm xúc một cách sảng khoái.

Có người lại thích ăn đồ ngọt để làm dịu tâm trạng.

Hoặc là sau một tuần làm việc, ngày nghỉ tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon.

Không phải ai cũng có năng lực lúc không vui sẽ liêu mạng đi shopping, hoặc ra nước ngoài du lịch giải sầu.

Muốn tiếp tục cuộc sống, chỉ có thể thông qua chút món ngon này để tạo cho mình thời gian vui vẻ ngắn ngủi, từ đó đạt được cân bằng, chữa trị chính mình.

Trước đó, Lâm Chu không hiểu tại sao lúc những khách hàng kia không tìm được cậu, chỉ vì ăn mà phải tốn nhiều công sức tìm cho ra cậu như vậy.

Xếp hàng lâu thế, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy mệt ư?

Đấn tận lúc này, cậu mới hiểu được đồ ăn cậu làm có ý nghĩa thế nào với những khách hàng ấy.

Cậu nghĩ cậu đã hiểu được ý nghĩa mình bày quây bán hàng.

Tìm được ý nghĩa khi làm một việc gì đó, giá trị cốt lõi mà nó đại biểu hoàn toàn khác nhau.

Trước đây, khi nói đến nấu nướng, cậu cho rằng chỉ có ăn, làm nhiệm vụ và nhận được phần thưởng.

Bây giờ, nhìn thấy nụ cười của các khách hàng khi ăn đồ cậu làm, Lâm Chu đã cảm nhận được ý nghĩa mình bày quầy bán hàng.

"Đi đường cẩn thận, mai gặp lại."...

Bán xong phần mì lạnh cuối cùng, Lâm Chu thu dọn đồ, chuẩn bị dọn hàng.

Đã hơn 11 giờ rồi.
Bình Luận (0)
Comment