Chương 316: Lấy ba bát! (2)
Chương 316: Lấy ba bát! (2)Chương 316: Lấy ba bát! (2)
Đối với việc theo đuổi trên mùi vị còn có màu sắc món ăn phối hợp, mức độ tinh xảo bày ra, cũng không giống như là quán ven đường có thể sở hữu.
Hơn nữa tuy là quán ven đường nhưng mỗi nguyên liệu nấu ăn đều không để khơi khơi trong không khí, ngược lại đựng trong hộp thức ăn, sạch sẽ, công tác vệ sinh làm rất tốt, không nhìn thấy trên quây hàng có một chỗ bẩn nào khiến người ta ăn rất yên tâm.
Trên đường shipper trở về đã nhìn thấy trên con đường vốn lặng im trống trải, có rất nhiều chiếc xe đi ngược hướng với anh, đèn pha của chiếc xe phía trước chiếu sáng cho mặt đường.
Khiến anh cũng không sợ hãi nữa, còn có tâm tư nhìn xe chạy ngang là hãng nào.
Quào, khách hàng của ông chủ Lâm đều khá có tiền, toàn là xe mấy trăm nghìn, còn có xe thể thao, giàu thật chứ. ...
Trong thời gian nghỉ lễ quốc khánh, giờ này rất nhiều người không ngủ.
Hơn mười chiếc xe một đường chạy đến núi Thao, người không biết còn tưởng rằng là đoàn xe gì đó.
Những người này vừa đến, hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt.
Cộng thêm những người khác cũng đang nói chuyện.
Một người đàn ông to lớn vừa xuống xe đã xông thẳng đến Lâm Chu, giang hai tay ra, khoa trương đòi ôm.
"Ông chủ Lâm, anh không biết đâu, tôi thiếu chút nữa bỏ lỡ quầy hoành thánh tuần này của anh rồi, tôi vốn đã mua vé máy bay đi Đinh Hải, sau đó nghe thấy tin tức anh bày quầy hàng ở đây, tôi trực tiếp hủy, nguy hiểm thật chứ, suýt chút nữa không ăn được hoành thánh rồi."
"Đừng đừng đừng, tôi đang gói hoành thánh đó."
Dọa tới mức Lâm Chu nhanh chóng giơ thớt gỗ gói hoành thánh trong tay lên.
Tâm trạng của người đàn ông có thể gọi là kích động, nhìn thấy Lâm Chu, miệng luyên thuyên không ngừng.
"Oa, ông chủ Lâm, tôi nhớ anh chết mất!"
"Haiz, trước kia khi nơi này chưa phá bỏ và dời đi nơi khác, chung quanh tất cả đều là thôn, có người qua đời cơ bản đều chôn ở trên nghĩa trang."
Cái này thật sự là không cảm nhận được một chút bầu không khí khủng khiếp nào. Chuyên tâm nghe mấy khách hàng nói chuyện cũng đã chiếm cứ phần lớn tâm trí của cậu, còn phải bớt chút thời giờ luộc hoành thánh, gói hoành thánh.
"Ai má ơi, thật náo nhiệt, lần trước núi Thao náo nhiệt như vậy vẫn là lúc tiết thanh minh, ven đường tất cả đều là quầy hàng bán mấy thứ như hoa cúc, tôi nhớ rõ kẹt xe đến nỗi cảnh sát giao thông cũng phải đến mấy người để khai thông xe."
Lâm Chu chưa từng nghĩ tới nghĩa trang cũng có thể náo nhiệt như vậy.
"Đúng rồi, ông chủ Lâm tuần này anh đều bày quây hàng ở núi Thao à?"
"Thật ra cũng không có gì phải sợ, hàng năm tôi đều đến viếng mộ, mặc dù có lúc sai mộ."
"Ừ đúng nha, mộ ở đây cứ giống giống nhau, có vài cái thậm chí không bia, không có người già trong nhà dẫn đi, bình thường thật sự không phân biệt rõ."
"Sau đó xây dựng đường cao tốc, mọi người trong thôn chuyển đi, nhưng mộ còn ở đây, tiết thanh minh họ đều sẽ đến viếng mộ."
Sau khi mấy khách hàng ruột đến đều bị niềm vui bất ngờ xảy ra làm cho ngơ ngác, chỉ lo nói chuyện phiếm, biểu đạt tâm trạng kích động, suýt chút nữa quên hỏi chuyện quan trọng nhất.
Không nghĩ đến sẽ có một ngày, vì không ai tìm được mình mà cậu lén lút tạo acc clone để dụ người đến!
Không ngờ cậu cũng có ngày này. Lần này, Lâm Chu trả lời rất dứt khoát.
"Đúng vậy, cả tuần này tôi đều đến."
Thời điểm cậu bị khách hàng truy đuổi thì hận không thể giấu kín địa điểm bày quầy bán hàng của mình.
Thẳng đến khi có người nhớ tới mới phản ứng lại, đây mới là trọng điểm đói
Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai.
"Wow quá tốt rồi, vậy ngày nào tôi cũng đến, có món ngon của ông chủ Lâm, có thể tưởng tượng ngày nghỉ quốc khánh tôi sẽ hạnh phúc thế nào."
Lâm Chu thấy mọi người mừng rỡ như vậy, tâm trạng cũng rất tốt.
Nhìn mọi người bưng bát hoành thánh ăn đến thỏa mãn, đây chính là lời khen ngợi tốt nhất dành cho tay nghề của cậu.
"Woa, tươi quá xát"
Hoành thánh không có nhiều thịt, mùi vị thơm ngon.
Nhưng hoành thánh do Lâm Chu làm rõ ràng là quá đậm đà.
Nước hầm đủ độ lửa, sau khi lọc lại làm nước dùng thì không còn bất kỳ thịt vụn hay miếng xương nào, trong vắt thấy cả đáy. Lớp vỏ hoành thánh trong bát gần như trong suốt, nhìn chung có thể hình dung bằng từ thanh đạm, nhưng không ngờ khi cho vào miệng lại đậm vị đến thế.
Hoành thánh là nhân vật chính, đương nhiên hương vị miễn bàn.
Vỏ hoành thánh mỏng thấu, trơn mềm đến mức gần như trượt thẳng xuống dạ dày khi vừa ngậm vào.
Phải ăn cẩn thận để tránh bị bỏng.
Nhân thịt không to nhưng cực kỳ ngon và dẻo, cảm giác khác biệt hoàn toàn với lớp vỏ, cả hai là sự kết hợp 100 điểm.
Thịt heo tươi mềm, vỏ hoành thánh mềm mịn, còn có độ dẻo dai và kết cấu khác hẳn ở Thành Đô, đến cả nước dùng vô cùng thơm cũng biến thành vai phụ.