Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 317 - Chương 317: Đúng Là Vật Đổi Sao Dời, Trời Xanh Chẳng Chừa Một Ai (1)

Chương 317: Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai (1) Chương 317: Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai (1)Chương 317: Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai (1)

Khi ăn cùng trứng cuộn rong biển có vị hải sản, mùi vị càng đậm hơn.

Ngon đến nỗi làm người ta phải tấm tắc không hết lời.

"Nói đến thì, ngoại trừ người trong nhóm chúng ta biết tuần này ông chủ Lâm bày quây bán hàng trên núi Thao, còn ai biết nữa không?”

Người đó vừa dứt lời, mọi người mới nhận ra họ đã quên điều gì.

Đây là trọng điểm liên quan đến việc tuần này mọi người có thể ăn được món ngon của ông chủ Lâm hay không.

Dường như Trần Đại Lượng đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức lấy điện thoại ra mở TikTok.

Quả nhiên, dưới bình luận của anh đã có hàng chục phản hồi, mọi người đều hỏi có phải ông chủ Lâm đang bày quầy bán hàng ở núi Thao không.

Trân Đại Lượng chột dạ nhìn mọi người, sau đó không nói tiếng nào trả lời lại bên dưới từng bình luận.

Shipper quay lại xe, nóng lòng không chờ kịp mở phần hoành thánh của mình ra, bắt đầu ăn.

"Ông chủ Lâm không ở núi Thao đâu."

Cô gái cực kỳ uy tín boa 100 tệ.

Một bên khác, hai phần hoành thánh đã được shipper giao đến khách hàng.

"Người đó lừa đảo thôi..."

Đêm hôm khuya khoắt, shipper hỗ trợ mua hai phần hoành thánh ở xa, cô gái cảm thấy trả số tiền này rất đáng.

"Giả đấy! Núi Thao là khu nghĩa trang, làm gì có người nào! Mọi người đừng để bị lừa."

Ngay cả một cô gái cũng có thể ăn hai bát, còn mua thêm phần nước dùng đóng gói và hoành thánh sống để về nhà tự mình nấu.

Chỉ riêng khách hàng của nhóm bánh bao đã có hơn ba trăm người.

Trong mắt những người này, một trăm bát hoành thánh của Lâm Chu còn chưa đủ.

Chạy lâu như vậy, anh cũng đói bụng rồi. ...

Nhưng Đại Bảo háo hức nhìn chằm chằm, chỉ sợ có người giành với nó, khí thế đến mức không nhận ra nó là husky ngáo luôn.

Không nói những người khác, Cao Gia Chí khá là ghen tị với Đại Bảo.

Có ai thấy hai cục xương lớn và nước dùng kia mà không thèm chứt

Chưa đến ba giờ mà Lâm Chu đã bán sạch hoành thánh. Nước dùng và thịt dư còn lại, cậu đều gói hết đưa Cao Gia Chí mang về nhà cho Đại Bảo ăn.

Lâm Chu phải dọn hàng, đương nhiên mọi người cũng nên rời đi.

Đây là sợ không gặp được ma hay gì!

"Ngày mai khoảng 12 giờ tôi ra bán nhé!"

Tìm đâu ra khách hàng tốt thế này!

Khiến Lâm Chu cực kỳ cảm động.

Dù các khách hàng đã chấp nhận việc ông chủ Lâm bày bán gần khu nghĩa trang, nhưng nghe cậu bày bán vào giờ linh cỡ này vẫn không nhịn được co giật khóe miệng hai lần.

Nhưng thời điểm mọi người đi còn chu đáo dọn sạch rác ở hiện trường.

"Được rồi, tôi sẽ đến sớm chờ anh."

"Tạm biệt ông chủ Lâm." "Ngày mai gặp, ngày mai gặp.....

Lâm Chu về đến nhà, tắm rửa xong lên giường đã hơn 4 giờ.

Thức đến giờ này, thật ra cậu cũng không còn buồn ngủ nữa.

Trải nghiệm đêm nay đúng là quá khiêu chiến lòng can đảm của cậu.

Làm tinh thân cậu vô cùng kích động.

Trước khi ngủ, cậu định lướt video một lát nên ấn mở TikTok, vẫn đăng nhập acc clone trước đó.

Lại phát hiện tất cả tin nhắn đều mắng cậu.

Lâm Chu...

Bàn về việc bị khách hàng đuổi theo mắng mình là trải nghiệm thế nào?

Không đúng, cậu đâu có gạt người. Chẳng phải cậu xác nhận ông chủ Lâm thật sự bày quầy bán hàng ở núi Thao à? Sao những người này lại mắng cậu?

Lâm Chu lướt lên từng dòng một, thấy có người bác bỏ tin đồn bên dưới lời nhắn của cậu, nói ông chủ Lâm không hề bày quầy bán ở núi Thao, bảo mọi người đừng đến, kẻo bị lừa.

Lâm Chu: ...

Móa nó chứ, là ai 'tốt bụng' làm chuyện này đây?

Lần đầu tiên Lâm Chu cảm nhận được tâm trạng bị chính khách hàng của mình đâm sau lưng.

Thất đức, quá thất đức mài

Không dám tưởng tượng, nếu mọi người biết cậu thật sự bày quầy bán ở núi Thao, người này sẽ bị giang cư mận quăng gạch ra nông nỗi nào.

Lâm Chu yên lặng thắp nến cho anh ta.

Những khách hàng kia của cậu mà điên cuồng lên, đến cả cậu cũng không dám kiếm chuyện.

Gan người này to thật.

Mọi người đều là khách hàng của mình, Lâm Chu còn có thể làm gì nữal

Dù sao người bị chửi là tài khoản có biệt danh 'Khách du lịch 13587435, liên quan méo gì đến Lâm Chu cậu đâu!

Ngủ thôi!

Lâm Chu ngủ một giấc, đến lúc dậy đã là xế chiều.

Cậu nằm trên giường một lúc mới đứng dậy đi rửa mặt.

Không cần nhiều lời, tuần này lại phải ngày đêm điên đảo thời giờ làm việc và nghỉ ngơi.

Lâm Chu sờ lên mái tóc dày của mình, không hề lo lắng thức khuya sẽ hói đầu.

Hê hê, tóc nhiều ghê tal

"Cậu dậy rồi ạ, có muốn ăn gì không? Dì Hứa có nấu tổ yến trong bếp, cậu nếm thử chứ?"

"Được, cho cháu một bát."

Lâm Chu cảm thấy hơi đói nên mới ngồi dậy, nếu không có lẽ sẽ nằm thêm lát nữa.

Quản gia Tôn đáp lại rồi đi vào phòng bếp, đương nhiên còn có một vài món nhẹ ăn kèm.

Lâm Chu ngồi trong phòng ăn, nghĩ đến chuyện ban đêm bày quầy bán hàng.

Các khách hàng ruột đều biết cậu bày quầy bán ở núi Thao, hôm nay chắc cậu không cần kéo người đến nữa.
Bình Luận (0)
Comment