Chương 318: Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai (2)
Chương 318: Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai (2)Chương 318: Đúng là vật đổi sao dời, trời xanh chẳng chừa một ai (2)
Xem ra, nhiệm vụ không khó hoàn thành cho lắm.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Chu không ra ngoài mà gọi huấn luyện viên bơi lội và huấn luyện viên thể hình đến tập luyện giữ dáng.
Một tuần ở Khẩu thành cậu không rèn luyện, quay về phải duy trì tập luyện đàng hoàng.
Rèn luyện xong, cậu lại tìm sư phụ mát-xa xoa bóp một tiếng đồng hồ, nghỉ ngơi chốc lát, thời gian cứ thế trôi qua.
Lâm Chu thoải mái đến không muốn nhúc nhích.
Nhưng đến giờ vẫn phải đứng lên nhào bột, băm nhân bánh, nấu nước dùng. ...
Núi Thao.
9 giờ tối.
Thẳng đến 11,12 giờ, các khách hàng lục tục đi vào núi Thao chờ ông chủ Lâm bày quầy bán hàng. Tiếng động đánh thức Thẩm Nguyên đang ngủ say.
Bốn phía tối mịt không một chút ánh sáng, vô số ngôi mộ sừng sững, cậu nhóc lại không hề sợ hãi.
Thẩm Nguyên ôm balo tìm đến mộ mẹ, cũng không làm gì, chỉ dựa vào ảnh chụp của mẹ, từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Dù không thấy đường, cậu nhóc vẫn có thể cảm nhận được vị trí.
Cậu nhóc cũng không lo tìm nhầm mộ, như thể đã đi con đường này trăm ngàn lần.
Sau đó, không biết có phải do cậu nhóc đi mệt hay không mà cứ thế cuộn tròn trước mộ mẹ rồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Nguyên 12 tuổi một mình đeo balo, không biết đã đi bao lâu mới đến trước mộ mẹ mình.
Cậu nhóc hoảng sợ nín thở, ôm chặt balo, nước mắt không báo trước trào ra như bão tố, nhưng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thẩm Nguyên vốn không chút sợ hãi, sau khi nghe những tiếng động này lại bị dọa sợ đến mức dán chặt vào mộ mẹ sau lưng.
Nửa đêm nửa hôm, nghĩa trang lấy đâu ra tiếng động?
Thẩm Nguyên: "II"
Ma quỷ lộng hành, ma quỷ lộng hành!
Đang lúc cậu nhóc sắp không nín thở nổi nữa, cách đó không xa lại truyền đến tiếng reo hò càng lớn hơn.
Dọa Thẩm Nguyên lập tức khóc òa lên.
Cậu nhóc cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, đích thân cảm nhận cái gì gọi là sống một ngày như một năm.
Các khách hàng nhìn thấy Lâm Chu đến bày quây bán hàng đều đang hò reo nói chuyện, âm thanh ồn ào át đi tiếng khóc của Thẩm Nguyên.
Cách đó không xa, Lâm Chu đã bắt đầu nấu hoành thánh.
Cậu nhóc đột nhiên có hy vọng mới.
Cậu nhóc nhận ra nếu có ma, vậy mẹ cậu nhóc cũng ở đây, không biết có thể nhìn thấy mẹ hay không.
Sau khi Thẩm Nguyên không kìm được bật khóc cũng không thấy ma đến bắt mình, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu lấy hết can đảm sờ lên ảnh mẹ trên bia mộ, ôm balo, từng bước hướng đến nơi phát ra âm thanh.
Lâm Chu có thính giác nhạy bén, mang máng nghe thấy tiếng khóc, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã bị các khách hàng vây lại dời đi sự chú ý.
Hôm nay, số người đến nhiêu hơn hôm qua. Đêm qua, lúc Lâm Chu được chứng thực bày quầy bán hàng ở núi Thao đã sắp 1 giờ, người nào ngủ sớm đến tận sáng hôm sau mới nhìn thấy tin tức.
Tối nay mọi người đều biết, bèn hẹn nhau cùng đến sớm.
Cô gái đặt shipper hôm qua cũng đi cùng nhóm lớn đến nơi.
Tuy cô rất sợ nhưng thấy hầu như nửa nhóm đều đi, thế là cô không còn sợ nữa.
Chủ yếu là vì hoành thánh thật sự rất khó đóng gói. Núi Thao cách nhà cô quá xa, lúc hoành thánh được giao đến, tuy mùi vị vẫn rất thơm ngon, nước dùng rất tươi, nhưng vỏ hoành thánh ngâm lâu trong nước bị rã, ăn cứ như nước luộc mì. Dù hương vị cũng tạm được, nhưng không có cảm giác như đang ăn hoành thánh.
Vì vậy, hôm nay cô đã vượt qua nỗi sợ, đi cùng mọi người đến đây.
Lâm Chu thấy nhiều người như vậy thì không lo chuyện có thể bán hết một trăm bát hay không nữa, thay vào đó là lo không đủ đồ ăn.
"Mọi người đến đông thế này, có nghĩ đến vấn đề không đủ đồ ăn không?"
Chuyện này...
Một câu của cậu làm khung cảnh náo nhiệt ở hiện trường trở nên trầm lắng, cũng cho Thẩm Nguyên đang đi đến cơ hội lên tiếng.
"Cho em hỏi..."
"Úi giời má ơi, đứa trẻ ở đâu ra đây? Dọa tôi sợ chết khiếp!"
Giọng nói của đứa trẻ đột ngột vang lên sau lưng mọi người, dọa anh trai đứng phía sau nhảy dựng.
Anh đứng cuối hàng, đằng sau anh có sẵn đứa trẻ hay không, lẽ nào anh không biết?
Kết quả, anh vừa quay đầu lại đã thấy một đứa trẻ lặng lẽ đứng sau lưng mình, hoảng hồn hét toáng lên.
"Á á á, ma kìal"
Một số người nhát gan lập tức sợ hết cả hồn, hét to.
Mọi người ôm dính nhau, có người nhát gan còn chạy đến sau xe ba bánh của Lâm Chu.
Lâm Chu không bị giọng nói của đứa trẻ hù dọa, ngược lại bị tiếng thét chói tai của khách hàng dọa đến tim đập thình thịch, thình thịch.
Thẩm Nguyên nhìn dáng vẻ lũ quỷ trước mắt còn sợ hãi hơn cả cậu nhóc, nghi ngờ nghiêng đầu.
"Các chú, các dì ơi, mọi người là ma ạ? Có ai từng gặp mẹ cháu không?”
Thẩm Nguyên giơ tấm ảnh cậu nhóc cầm trên tay nãy giờ lên, trông mong nhìn các khách hàng.
Các khách hàng nghe vậy cũng nhận ra đứa trẻ này không phải ma.