Chương 319: Á á á, ma kìa!
Chương 319: Á á á, ma kìa!Chương 319: Á á á, ma kìa!
Trên mặt đứa trẻ rõ ràng đầy vẻ mong đợi, làm cho nhóm người lớn nghe mà thấy mũi chua xót.
"À thì, bé con, sao hơn nửa đêm mà cháu lại đến nghĩa trang thế? Cháu đi một mình à?"
Vóc dáng Thẩm Nguyên rất cao, nhưng lại không đủ dinh dưỡng, mái tóc dài che khuất hai mắt, cộng thêm đồng phục học sinh rộng rãi trên người, gió thổi bay phất phới. Nhìn trong đêm thật sự rất giống ma quỷ.
Khó trách dọa người đàn ông trưởng thành như anh trai kia hét âm lên.
Lúc này, mọi người nhường ra vị trí, bật đèn pin chiếu về phía Thẩm Nguyên, thấy cậu nhóc có bóng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nửa đêm, tuy bọn họ ở đây đông người, nhưng nếu thật sự có động tĩnh gì đó vẫn bị dọa không nhẹ.
"Các chú, các dì không phải ma. Cháu bao nhiêu tuổi, sao đêm hôm khuya khoắt lại đến đây một mình thế này?"
Thẩm Nguyên nghe bảo họ không phải ma, phút chốc lộ vẻ thất vọng.
Thẩm Nguyên níu vạt áo mình, cúi đầu nói.
Đứa trẻ mới bao lớn, đêm hôm một mình ở nghĩa trang, không biết gặp phải chuyện gì, làm sao đến được đây, nguy hiểm biết bao!
Vài người tràn đầy cảm xúc đã không kìm được hai mắt ửng đỏ.
Trời ạI
Hơn nữa, trong lúc tưởng bọn họ là ma còn có thể cả gan đến hỏi vê mẹ.
"Cháu 12 tuổi, cháu nhớ mẹ nên đến thăm mẹ ạ."
Làm một vài khách hàng ruột có con thấy mà trong lòng chua xót.
Vài người đàn ông nghe cậu nhóc nói thế cũng không nhịn được nhíu mày.
"Đúng thế, ba cháu đâu? Cháu mới bao nhiêu tuổi, sao dám để cháu ra ngoài một mình vậy?"
"Cháu bé, cháu qua đây, chú dì đều là người tốt, đừng sợ."
"Ba cháu đâu?”
Sau khi biết những người này không phải ma, không thể biết tin tức của mẹ, cậu nhóc lại biến thành đứa trẻ kiệm lời.
"Ba có vợ và con mới rồi ạ."
Thẩm Nguyên thẫn thờ trả lời.
Đứa trẻ nhỏ như vậy, không còn mẹ đã rất đáng thương, sao ba nó còn vô trách nhiệm thế chứ!
Cậu nhóc cúi đầu, để mặc mái tóc thật dài ngang trán che khuất mặt, để lộ dáng vẻ cực kỳ u ám.
"Nhất định là ba thằng bé có vợ con mới rồi bỏ mặc thằng bé. Con trai đã lớn vậy rồi, nếu thật sự muốn chăm lo thì sao có thể để nó ra ngoài lúc tối muộn thế này? Đúng là không quan tâm chút nào mà."
Đứa trẻ mới lớn đã biến thành như vậy, một phần nguyên nhân chắc chắn xuất phát từ gia đình.
Chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, đang là giai đoạn hiếu động, sao lại biến thành dáng vẻ này!
Lời nói và biểu cảm của cậu nhóc hoàn toàn làm các khách hàng đang có mặt ở đây đau lòng.
Một số khách hàng nữ nghe vậy thì bắt đầu mắng mỏ.
Tựa như hết thảy mọi thứ xung quanh và câu hỏi của mọi người đều không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu nhóc.
Có vẻ Thẩm Nguyên không được chăm sóc tốt.
Các khách hàng nữ đã làm mẹ thấy vậy thì đau lòng không chịu được. "Cháu bé có đói bụng không? Hoành thánh chú Lâm làm rất ngon! Dì mời cháu ăn bữa khuya có được không? Tuy dì không biết mẹ cháu ở đâu, nhưng nếu mẹ cháu thấy cháu thế này sẽ đau lòng lắm, chúng ta không thể như vậy nha."
"Ông chủ Lâm, lấy tôi một bát hoành thánh nhé."
Không cần bọn họ nói.
Lâm Chu cũng luôn chú ý tình huống của đứa trẻ này.
Nhìn thấy đứa trẻ, cậu biết ngay tiếng khóc cậu nghe được lúc vừa bày quầy bán hàng không phải ảo giác, mà đúng là tiếng khóc của đứa trẻ này.
Vừa nhìn dáng vẻ gầy gò của cậu nhóc đã biết không đủ dinh dưỡng.
Lâm Chu nấu một bát hoành thánh to, còn vớt thêm một khúc xương thịt lớn vào, bưng đến trên bàn, gọi cậu nhóc đến ăn.
Cậu nhóc rưng rưng nước mắt, bướng bỉnh đứng yên tại chỗ.
Những người lớn thấy thế, hai mắt dần nóng lên.
"Ăn ngon thật đấy, em nếm thử đi."
Lâm Chu thấy thế bèn bưng bát hoành thánh đến trước mặt cậu nhóc, ngồi xuống, nhìn vào mắt đối phương, nghiêm túc mời.
Lâm Chu dỗ cậu nhóc ngồi trước bàn, ngoan ngoãn ăn hoành thánh.
Các khách hàng thấy cậu nhóc kiệm lời như vậy bèn bàn bạc xem nên làm thế nào.
"Chúng ta cũng không biết nhà thằng bé ở đâu. Bây giờ hơn nửa đêm rồi, cũng không thể mặc kệ thằng bé ở lại nghĩa trang được."
Các khách hàng nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi ăn hoành thánh trước bàn, vô cùng đau lòng.
"Tôi cảm thấy ba và mẹ kế thằng bé không đáng tin cậy lắm. Thằng bé gây thế kia, nói không chừng ở nhà còn bị ngược đãi nữa."
"Báo cảnh sát đi, tình huống này nhờ chú cảnh sát liên hệ ba mẹ đứa trẻ là tốt nhất. Nếu thằng bé sống ở nhà không tốt, chú cảnh sát còn có thể tìm đến cửa, nhờ cộng đồng nhiều người chú ý đến nhà bọn họ."
"Có lý, vậy trước tiên báo cảnh sát đi."
Lâm Chu cũng thấy cách này hay.
Cậu nhóc vẫn khá cảnh giác với những người xa lạ như bọn họ, nhưng chắc chắn sẽ tin tưởng chú cảnh sát hơn.
Sau khi khách hàng nhiệt tình gọi 110, nói rõ tình huống, đồn cảnh sát cũng rất xem trọng, hỏi rõ ràng địa chỉ rồi bày tỏ sẽ lập tức cử người đến.