Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 320 - Chương 320: Nửa Đêm Mọi Người Tụ Tập Đông Đúc Ở Đây Làm Gì Thế? (1)

Chương 320: Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì thế? (1) Chương 320: Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì thế? (1)Chương 320: Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì thế? (1)

Các khách hàng nghe vậy đều thả lỏng hơn một chút.

Sau đó họ chợt nhận ra, để chú cảnh sát thấy bọn họ tụ tập ăn hoành thánh trước nghĩa trang có ổn không?

"Thì sao chứ! Chúng ta có làm gì đâu, cũng không phải tụ tập cử hành nghi thức gì, chỉ ăn hoành thánh thôi mà, ở đâu chả được."

"Chuẩn đấy! Pháp luật đâu có điều luật nào quy định không thể bày quầy bán hoành thánh ở gần nghĩa trang."

"Được rồi được rồi, ông chủ Lâm nấu được mấy bát hoành thánh rồi kìa. Chúng ta cũng bắt đầu ăn đi."

"Đúng đúng đúng, cùng ăn với đứa nhỏ thôi."

Lâm Chu thấy bọn họ lúc nào cũng không quên ăn thì bó tay chấm com.

Một nồi hoành thánh có thể nấu được khoảng mười bát, bữa ăn được chuẩn bị rất nhanh.

Thật ra, Thẩm Nguyên cũng nghe được mọi người nói tìm chú cảnh sát dẫn cậu nhóc về nhà gặp ba.

Chỉ có hai cái bàn, người đến trước đã ngồi đầy, những người khác chỉ đành đứng hoặc ngồi xổm ăn.

Tuy ban ngày tháng 10 hơn 20 độ, nhưng đêm xuống chỉ có mười mấy độ, còn có gió. Cậu nhóc ngủ ở nghĩa trang, chắc chắn cơ thể lạnh cóng.

Cơ thể lập tức ấm lên.

Từ trước đến nay, Thẩm Nguyên chưa từng ăn hoành thánh nào ngon như vậy. Cả đêm chưa có gì vào bụng, cậu nhóc đã đói meo, lúc này ăn như hổ đói, vừa gặm xương vừa húp nước dùng, ăn hoành thánh.

Cậu nhóc trân trọng mỗi một chiếc hoành thánh, nhìn các chú dì xung quanh cũng đang ăn hoành thánh giống mình. Mọi người còn sợ cậu nhóc không đủ ăn, ai cũng gắp thêm hoành thánh và trứng vào bát cậu nhóc, bảo cậu nhóc ăn nhiều một chút.

Không lâu sau, các khách hàng xếp phía trước mỗi người bưng một bát hoành thánh, ngồi xổm xung quanh bắt đầu ăn.

Thẩm Nguyên bưng bát hoành thánh lên bằng cả hai tay, chậm rãi lắc đầu.

Các khách hàng nghe vậy, dù tính tình tốt cách mấy cũng không nhịn được siết chặt nắm đấm.

"Tại sao ba cháu không dẫn cháu đi cùng? Bỏ lại đứa nhỏ như cháu ở nhà một mình. Cháu nói dì nghe, có phải ba và mẹ kế của cháu đối xử với cháu không tốt không?"

"Ba cháu không ở nhà đâu ạ! Ba dẫn dì và em trai ra ngoài chơi nhân dịp quốc khánh rồi. Cháu có thể tự về nhà."

"Thật sự quá vô trách nhiệm, sao có thể có người làm ba như thế chứ!"

"Sau đó, họ để tiền cơm lại cho cháu."

"Cứ để tiền cơm lại là được à? Ba cháu như vậy là vô trách nhiệm. Sao có thể để đứa nhỏ mười mấy tuổi như cháu ở nhà một mình được! Xảy ra chuyện gì thì biết làm sao? Lát nữa cháu nhất định phải kể rõ với chú cảnh sát đấy!"

"Bọn họ có hỏi cháu đi hay không ạ, nhưng cháu không muốn đi."

"Còn gì nữa! Tức chết tôi rồi, ba và mẹ kế cháu có đánh cháu không?"

Cậu nhóc mới bao lớn mà phải chấp nhận bị bỏ mặc tàn nhẫn thế chứ?

Nhìn Thẩm Nguyên cứ luôn đờ đẫn, còn bình thản nói ra sự thật ba mẹ mặc kệ mình, trong lòng mỗi người ở đây đều không dễ chịu.

"Không ạ. Bọn họ không có thời gian quan tâm đến cháu."

Mọi người vội hỏi bình thường cậu nhóc ở nhà thế nào.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, sau khi mẹ qua đời, ba tái hôn và có em trai, cứ thế dân quen với cuộc sống không ai quan tâm ư? Nghe Thẩm Nguyên diễn tả, các khách hàng đều bừng bừng lửa giận.

Thẩm Nguyên không khóc. Ngược lại, khách hàng nữ đang an ủi cậu nhóc không nhịn được khóc òa lên.

"Con trai, lớn lên sẽ tốt thôi. Cháu hãy nhớ đến mẹ, mẹ cháu không rời xa cháu mà vẫn luôn ở trong lòng cháu, biết chưa?”

Khó trách đứa trẻ mới bây lớn lại không hề sợ hãi, một mình ở trong nghĩa trang. Có lẽ chỉ có ngôi mộ của mẹ mới có thể mang lại ấm áp cho cậu nhóc.

Đồn cảnh sát gần đó cử người đến rất nhanh, chưa tới nửa tiếng, mọi người đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát. Nhìn hai chú cảnh sát bước xuống xe, mọi người hệt như thấy được cứu tỉnh, vây lại mồm năm miệng mười mô tả tình huống của đứa trẻ.

Cảnh sát nhân dân thấy đứa trẻ gầy gò cũng vô cùng đau lòng.

Đứa trẻ mười mấy tuổi cũng trạc tuổi con trai anh, nhưng khi so sánh lại cách biệt một trời một vực.

Một đứa nghịch ngợm gây sự, làm anh ngày nào cũng không chịu nổi muốn đánh người.

Đứa lại im lìm ít nói khiến người ta nhìn vào mà lòng đầy chua xót.

"Đứa bé ngoan, đi với chú đến cục cảnh sát nhé! Có chuyện gì cứ nói hết với chú cảnh sát, chú cảnh sát sẽ giải quyết giúp cháu. Nếu cháu nhớ mẹ, chúng ta có thể đến đây vào ban ngày, nào có chuyện đêm hôm khuya khoắt một mình cháu đến viếng mộ thế này! Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Chú cảnh sát choàng vai Thẩm Nguyên, cảm nhận xương cốt cơ thể dưới lòng bàn tay, sắc mặt lập tức sa sâm.

"Đúng, có chú cảnh sát ở đây, cháu còn nhỏ, không cần tự mình gánh vác mọi chuyện, có gì phải nhờ người lớn giúp đỡ biết không."

Các khách hàng ruột nhìn Thẩm Nguyên ngoan ngoãn đi theo một chú cảnh sát trong đó lên xe, mới cảm thấy mình lại chứng kiến một chuyện lớn trong đời.
Bình Luận (0)
Comment