Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 321 - Chương 321: Nửa Đêm Mọi Người Tụ Tập Đông Đúc Ở Đây Làm Gì Thế? (2)

Chương 321: Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì thế? (2) Chương 321: Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì thế? (2)Chương 321: Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây làm gì thế? (2)

"Chú cảnh sát, nếu sau đó ba đứa nhỏ này không chịu trách nhiệm, anh nhất định phải quan tâm chú ý nhé! Sao có thể vì có con mới thì mặc kệ con vợ trước được! Không sợ mẹ đứa nhỏ nửa đêm đến tìm anh ta tính sổ hay gì!"

Các khách hàng giao phó an toàn của cậu nhóc vào tay chú cảnh sát, còn lo lắng lôi kéo, quan tâm dặn dò cảnh sát nhân dân đứng đấy chưa đi.

"Thường xuyên ra ngoài chơi, bỏ lại một mình thằng bé ở nhà, lòng dạ cũng lớn quá đi!"

"Tôi thấy bọn họ không hề quan tâm con trai vợ trước gì cả."

Cảnh sát nhân dân đảm bảo với các khách hàng: "Đương nhiên, chúng tôi sẽ chú ý sát sao, mọi người yên tâm."

Sau đó, anh cảnh sát thăm dò nhìn các khách hàng ở đây.

Lúc nhận điện thoại báo cảnh sát, anh đã cảm thấy ngờ ngợ.

Có khách hàng chưa ăn hoành thánh xong, im lặng giơ chiếc hoành thánh ăn được một nửa trong tay lên.

Kết quả, lúc đến nơi, hay thật! Anh phát hiện ngoài đứa trẻ không chỉ có một người, mà là cả đám người.

Thế là, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của đứa trẻ, một cảnh sát dẫn đứa trẻ lên xe trước, chừa lại một người hỏi thăm tình huống những người ở hiện trường.

Hơn nửa đêm, nhóm người này tụ tập trên núi Thao, nhìn thế nào cũng thấy quái gởi

Trong đó còn có quầy bán hoành thánh.

"Nửa đêm mọi người tụ tập đông đúc ở đây thế này làm gì?"

Đầu tiên, có người nửa đêm xuất hiện trên núi Thao đã rất kỳ quái rồi. Sau đó còn gặp được đứa trẻ lẻ loi một mình. Việc này nhìn kiểu gì cũng không bình thường.

Nói xong còn bày ra dáng vẻ thản nhiên, chẳng hề nhận ra có vấn đề gì.

Cảnh sát nhân dân giật khóe miệng, lập tức hỏi tiếp: "Sao mọi người lại nghĩ ra việc hơn nửa đêm mò lên núi Thao ăn hoành thánh thế?"

Khách hàng ngây ngô, vô thức đáp: "Vì ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở chỗ này."

"Đang ăn hoành thánh đây.

Các loại vấn đề đại loại như: Nhà cậu nhóc ở đâu, bình thường ăn gì, vân vân.

Lâm Chu:...

Trong xe, chú cảnh sát đang hỏi Thẩm Nguyên vài chỉ tiết cụ thể.

Thế là chú cảnh sát lại nhìn về phía Lâm Chu đứng sau quầy hàng.

"Ba cháu và mọi người ra ngoài chơi, là cháu không muốn đi hay bọn họ không dẫn cháu theo?"

Nếu cậu nhóc đi chung thì được gì chứ? Bọn họ mới là người một nhà, cậu nhóc ở đó cũng không ai quan tâm. Người không được ai quan tâm chính là đồ dư thừa.

"Dì nói cháu đã lớn, đi chơi chung phải tốn thêm một mớ để thuê phòng, quá lãng phí tiền. Cháu mới nói cháu không muốn đi, để ba dẫn dì và em trai ra ngoài chơi, vừa khéo cháu có thể đến tìm mẹ."

Thật ra cậu nhóc đã có thể tự chăm sóc mình rất tốt, chỉ là đôi khi cảm thấy cô đơn, nhớ mẹ thôi.

Thẩm Nguyên ngồi co ro trên ghế, cảm nhận được sự quan tâm từ người xa lạ, lớp phòng tuyến cậu nhóc cố gắng dựng lên dần sụp đổ từng chút một.

Thẩm Nguyên siết chặt tay, vẻ mặt cô đơn.

"Không sao cả, cứ nói thật với chú cảnh sát."

"Ba cháu không nói gì?" Chú cảnh sát càng hỏi kỹ càng thương xót đứa trẻ hiểu chuyện này.

"Ba nói tùy cháu."

"Vậy sao cháu lại gầy như vậy? Bình thường ở nhà cháu ăn gì?"

"Ba bận rộn công việc, thường xuyên trực ca đêm, dì chăm sóc em trai, không có thời gian nấu cơm, cháu đói thì cứ tùy tiện nấu ít đồ ăn thôi ạ."

Lúc này, cảnh sát nhân dân thật sự rất khó chịu. Dù anh hỏi nhiều như vậy nhưng đứa trẻ không hề nói một câu ba và mẹ kế không tốt. Ngược lại, cậu nhóc còn cảm thấy ba bận rộn, dì cũng không có thời gian. Đúng là hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.

"Nhà cháu ở đâu, chú cảnh sát đưa cháu về nhà được không?"

"Nhà cháu ở Dương Quang Hoa Uyển ạ."

Cảnh sát nhân dân: !!I

"Dương Quang Hoa Uyển? Cách núi Thao mười mấy cây số, sao cháu qua đây được?"

"Cháu đi bộ qua ạ."

Trong lòng cảnh sát nhân dân vô cùng buồn phiền, thật sự càng hiểu rõ càng đau lòng.

Đứa trẻ 12 tuổi, tính tròn cũng mới 11. Nửa đêm nửa hôm đi bộ mười mấy cây số đến nghĩa trang để thăm mộ mẹ.

Nếu mẹ cậu nhóc biết được sẽ đau lòng cỡ nào.

"Ba cháu biết tình huống của cháu không?"

Thẩm Nguyên bị hỏi câu này chỉ bối rối níu vạt áo, không biết trả lời thế nào.

Có lẽ ba biết nhưng không nói gì, chỉ bảo cậu nhóc nghe lời dì, học tập cho giỏi, đừng gây chuyện.

Cũng có khi ba không biết, vì ba quá bận rộn. Ban đêm cậu nhóc ngủ thiếp đi, ba còn chưa trở về. Buổi sáng cậu nhóc thức dậy, ba đã đi làm từ sớm.

Một tuần hai ba con không gặp được mấy lần.

"Cháu không rõ ạ.'

Thẩm Nguyên suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu đáp.

"Cháu biết số điện thoại di động của ba cháu không? Để chú gọi điện thoại nói chuyện với ba cháu."...

Bên ngoài xe cảnh sát, dưới cái nhìn chăm chú của anh cảnh sát, Lâm Chu lộ ra một nụ cười hiền hòa.

Ánh mắt cậu sáng loáng, hiện rõ mấy chữ: Tôi là người tốt.
Bình Luận (0)
Comment