Chương 326: Các cậu là sinh viên à? (2)
Chương 326: Các cậu là sinh viên à? (2)Chương 326: Các cậu là sinh viên à? (2)
Mấy sinh viên nghe nói như thế, nhất thời cảm thấy ổn rồi.
"Đúng vậy, các anh cũng vậy à?”
"Tất nhiên rồi, tôi cũng không sợ, đỡ phải đi cùng đội ngũ lớn, ngày hôm qua quá đông người tôi chả ăn được gì, đi không công một chuyến."
"Đội ngũ lớn?”
Đám người Diêu Siêu không rõ tình huống, nháy mắt đã bị mấy khách hàng ruột nhìn ra được, đây không phải người trong nhóm bọn họ.
"Mấy cậu không phải người trong nhóm chúng tôi, sao biết ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đây?"
"Các anh còn có nhóm nữa hả? Có thể thêm bọn tôi vào không?"
Khách hàng ruột nhìn ánh mắt trong suốt trước mắt của mấy chàng trai trẻ không nghe ra trọng điểm, hiếm khi trâm mặc.
Đám người Diêu Siêu ra vẻ đã hiểu gật đầu.
Tuy rằng nghe ra là một câu rất bình thường nhưng mấy người Diêu Siêu cứ cảm giác có gì đó sai sai.
"Vậy nhóm của bọn tôi có thể không thích hợp thêm các cậu, trong nhóm bọn tôi mỗi tuần vì tìm ông chủ Lâm sẽ lên kế hoạch, hoặc là bỏ sức, phân khu tìm người, hoặc là ra tiền cho tiền thưởng, cho nên học sinh như mấy cậu vẫn nên ngoan ngoãn đến trường đi."
Mấy sinh viên lịch sự, tuy không biết làm sao bọn họ nhìn ra được, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ bọn họ thật giỏi, nháy mắt đã đoán đúng rồi.
"Đúng vậy."
Hóa ra nhóm fan của ông chủ Lâm đều chính quy như vậy à.
"Mấy đứa là sinh viên đúng không?"
Nếu bị mấy fan còn lại biết, vậy mọi người đều không ăn được, người cướp miếng ăn quá nhiều, không thể không phòng.
Mấy khách hàng ruột đều hiểu ngầm rằng phải giữ bí mật.
Số lượng mỗi lần ông chủ Lâm bày quầy còn không đủ cho người trong nhóm bọn họ ăn, đều là đến trước được trước.
"Tuần này nơi ông chủ Lâm bày quầy hàng bí mật như vậy, sao mấy cậu tìm được."
Lúc đầu bọn họ cũng nhìn thấy có người ở trên mạng nói ông chủ Lâm bày quầy hàng ở núi Thao.
Lúc này, mấy khách hàng ruột cảm nhận được rõ ràng khác biệt giữa sinh viên và người trong xã hội.
Nếu đã ở trong xã hội lăn lộn vài năm đều không ngây thơ như vậy, nhìn thấy một tin tức là tin rồi chạy thẳng đến.
"Chúng tôi đọc được trên mạng đó, có người nói ông chủ Lâm bán hoành thánh ở núi Thao, chúng tôi cũng không biết thật hay giả bèn đến xem thử."
Nhưng tất cả mọi người nhất trí cho là thuyết âm mưu, nghĩ theo hướng có người giả mạo ông chủ Lâm lừa fan hoặc là trò đùa dai, căn bản không ai cảm thấy lời này là thật.
"Lần trước chúng tôi ăn món mà ông chủ Lâm làm, còn ở đỉnh núi Tần Hoàng, ông chủ Lâm bán cháo phải nói là ngon.”
Người không biết còn tưởng rằng bọn họ ở đây làm gì. Thật ra chỉ vì bát hoành thánh thôi.
Vừa nghĩ đến ngày hôm qua hơn trăm người bọn họ tụ tập ở núi Thao, đều sắp chiếm hết đất trống ở chân núi.
"Các cậu tới sớm, khẳng định có thể ăn được, đợi sau khi đội ngũ lớn trong nhóm đến thì đông người lắm."
"Vậy tốt quá rồi." Cho nên sau khi phát hiện ông chủ Lâm thật sự bày quầy hàng ở núi Thao, bọn họ không nói ra ngoài, cũng không nghĩ có người sẽ tìm đến. Không ngờ lại thua dưới tay sinh viên.
Nghe bọn họ nhắc tới cháo, mấy khách hàng ruột cũng nhớ lại.
Một tuần sau khi ông chủ Lâm bán bánh bao chính là đi núi Tân Hoàng bán cháo, làm thế nào bọn họ cũng không tìm được người, sau đó thành lập nhóm khách hàng quầy bánh bao.
Không ngờ mấy sinh viên này lại may mắn như thế.
Chưa tán gẫu bao lâu, đội ngũ đi đầu trong đội ngũ lớn đã đến nơi.
Thấy nơi ông chủ Lâm bày quầy hàng đã có người thì sửng sốt.
"Hay nhỉ, các anh tranh thủ thế, đã nói tuần này mọi người sợ hãi muốn đi chung đâu."
"Nhờ có mấy anh, ăn hoành thánh cũng phải tranh thủ đó."
Người đến đông, núi Thao vốn yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt. Tiếng nói chuyện phiếm của mọi người lẫn vào nhau. Nói thật đến mấy sinh viên cũng phải chê ồn.
"Các cậu nói xem mộ thì nhiều mà chúng ta lại ồn ào như vậy, có ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn họ không."
Diêu Siêu nói xong, ba người còn lại lập tức trợn mắt.
"Nửa đêm nửa hôm đừng nói về chủ đề âm phủ."
"He he, tốt quá, có thể ăn được hoành thánh mà ông chủ Lâm làm"...
Đợi đến khi Lâm Chu tới đã nhìn thấy đám khách hàng xếp hàng dài chờ cậu.
Đại Bảo xen lẫn trong đám người, khi vừa nhìn thấy Lâm Chu nó liền chạy tới trước mặt cậu vẻ mặt tủi thân kêu to.
“Gâu gâu... gâu gâu...'
Đêm quá tối, Lâm Chu không thấy biểu cảm tủi thân trên mặt Đại Bảo còn tưởng rằng nó thèm xương lớn. Cậu trấn an kêu nó từ từ.
Quây hàng vừa thu dọn xong, trước hết cậu xách ra một khúc xương lớn đút cho Đại Bảo ăn.
Đại Bảo ôm xương lớn mà mình yêu quý nhất thời không kêu nữa.
Cao Gia Chí bởi vì tuyên truyền tối hôm qua của chú cảnh sát, lúc này đã thành người nổi tiếng trong nhóm khách hàng quầy bánh bao rồi.