Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 327 - Chương 327: Một Thông Báo Tìm Người Khiến Người Giỏi Xã Giao Như Cậu Ta Cũng Thành Sợ Giao Tiếp

Chương 327: Một thông báo tìm người khiến người giỏi xã giao như cậu ta cũng thành sợ giao tiếp Chương 327: Một thông báo tìm người khiến người giỏi xã giao như cậu ta cũng thành sợ giao tiếpChương 327: Một thông báo tìm người khiến người giỏi xã giao như cậu ta cũng thành sợ giao tiếp

Trước kia người trong nhóm quen Đại Bảo thì nhiều, quen cậu ta thì ít. Nhưng hiện tại, cậu ta và Đại Bảo nổi tiếng ngang nhau. Không, có thể nói còn nổi hơn Đại Bảo.

Mọi người thấy cậu ta đến đều vui vẻ chào hỏi. Ở trong nhóm cười còn chưa đủ, còn cười trước mặt cậu ta.

Nếu không phải vì hoành thánh của ông chủ Lâm, cậu ta thật sự không muốn ra khỏi nhà.

Cảnh tượng xấu hổ như vậy, khẳng định phải chờ mọi người quên hết mới ra ngoài xã giao.

Một cái thông báo tìm người khiến người giỏi xã giao như cậu ta cũng thành sợ giao tiếp.

Haizl

"Người anh em, cậu nghĩ gì vậy, không tìm được ông chủ Lâm thì đi tư vấn thông báo tìm người."

Cao Gia Chí...

"Mới bao lâu đâu, sao có thể không nhớ."

"À, là các cậu à, lâu lắm mới gặp được các cậu, nghỉ lễ trở về rồi à?"

"Ông chủ, anh còn nhớ tụi em à."

Ngẫm lại lúc ấy cậu leo núi, mấy sinh viên này đi theo phía sau cậu, sau đó cùng nhau đến đỉnh núi ăn cháo. Tính ra cũng đã hơn một tháng rồi nhỉ.

Sau khi Lâm Chu nhìn thấy đám người Tạ Hoành lập tức nhận ra, đây là mấy sinh viên mua cháo của cậu ở núi Tần Hoàng.

Lâm Chu thấy dáng vẻ kinh ngạc của bọn họ, nở nụ cười.

Cao Gia Chí không muốn nói chuyện với anh, còn ném Đại Bảo cho anh. ...

"Một phần hai mươi tệ."

"Ông chủ, lấy bốn bát hoành thánh, tụi em bốn người."

"Bao nhiêu tiền?"

"He he, bọn em nghỉ quốc khánh trở về."

Một nồi có thể luộc vài bát hoành thánh, mấy khách hàng xếp hàng vừa trả tiền vừa lấy đi một chén.

Hoành thánh thịt ít, thả vào trong nồi, không bao lâu đã nổi lên, thấy độ lửa vừa tới thì vớt ra, bỏ vào trong nước dùng là hoàn thành.

"Đúng rồi, anh có làm ớt sa tế, đặt ở trên bàn, mấy đứa muốn ăn cay thì tự thêm nha."

Lâm Chu vừa thả hoành thánh vào nồi nước sôi vừa nêm nước dùng.

Thấy đông người, mọi người không cần Lâm Chu nói, đều hiểu ngầm một người chỉ ăn một chén.

"Mạnh Đào cậu muốn tới Giang Đông tìm bọn tôi chơi không? Đến lúc đó cùng nhau trở về trường, cậu từng ăn thử cháo mà ông chủ Lâm bán một lần rồi đó, đúng là thiệt thòi, lần này đừng bỏ lỡ hoành thánh nữa đó."

"Mạnh Đào, xem bọn tôi đang ăn gì nè."

Chuyện đầu tiên lúc ngồi xuống chính là chụp ảnh, đăng vào trong nhóm nhỏ của bọn họ.

Mấy người Diêu Siêu tới sớm, có vị trí để ngồi.

"Ha ha ha ha, là hoành thánh mà ông chủ Lâm làm, cho cậu xem thử, hiện trường rất đông người."

Người không đủ ăn còn tự mang bánh nướng ăn kèm với hoành thánh, thật sự tuyệt vời.

Mấy người trong nhóm, chỉ có nhà của Mạnh Đào ở vùng khác.

Lúc này đêm khuya xem đám người Diêu Siêu đầu độc, thật sự là thèm không chịu nổi.

"Làm người đi, trời đất ơi, nửa đêm nửa hôm còn đầu độc tôi." "Đừng nói nữa, giờ tôi đi coi vé."

Lúc trước Mạnh Đào trở về nhà, sau đó nhìn thấy mỗi ngày bọn họ ăn đủ loại cháo thì cực kỳ hâm mộ.

Hiện tại lại nhìn bọn họ ăn hoành thánh, chẳng phải muốn cậu ta thèm chết à. Cái này ai chịu cho nổi.

Nhà cậu ta cách Giang Đông cũng không xa, đi tàu cao tốc hai tiếng là tới.

Mạnh Đào không nói hai lời mà bắt đầu mua vé.

Buổi sáng không dậy nổi, quây hoành thánh ban đêm mới mở, vậy mua vé chiều là được.

Mạnh Đào cực kỳ nhanh chóng mua vé hai giờ bốn mươi sau đó chụp màn hình gửi vào trong nhóm.

"Vé hai giờ bốn mươi, mấy cậu xem kỹ thời gian tới đón tôi đó."

Người bên trong nhóm khách hàng quầy bánh bao của ông chủ Lâm làm rất tốt công tác giữ bí mật.

Cộng thêm Lâm Chu có khách, không cần lo lắng việc có thể hoàn thành hay không, nên cậu không lên mạng lừa khách hàng qua đây nữa.

Cho nên người biết Lâm Chu bày quầy ở núi Thao tuần này thật sự không nhiều.

Ít nhất là Mã Minh vì bánh cuốn thịt kho từ bỏ việc xuất gia không biết điều này.

Khi dần dần bớt hot đi, lượng người xem phòng live của Mã Minh không đến mức hơn vạn người như trước, nhưng mỗi lần livestream cũng có hơn ngàn người.

Mọi người vẫn rất thích kiểu livestream nhiệt tình yêu thương Phật học, thanh tâm quả dục như thế của anh.

Nó cũng coi như là một loại phòng live tán gẫu khác.

Anh cũng thực hiện được nguyện vọng không cần ra ngoài làm việc, ở nhà vẫn có thể nuôi sống bản thân.

Chỉ là sau khi ba mẹ xác nhận anh không còn ý định xuất gia nữa thì cảm thấy việc anh livestream kiếm tiền dù sao cũng không phải là đàng hoàng, nếu không muốn ra ngoài đi làm thì đi thi nhân viên công vụ gì gì đó.

Làm tâm trạng vừa mới tốt hơn của Mã Minh lại chuyển sang thấy phiền.

Hơn nữa kể từ khi Lâm Chu không bán bánh cuốn thịt kho ở chùa Thường Trung nữa, anh không được ăn bánh cuốn thịt kho vừa ngon vừa đẹp, cuộc sống phải nói là chẳng có tí thú vị nào cả.

"Không còn sớm nữa, đều đã hơn 12 giờ rồi, tôi phải xuống live đây. Các vị thí chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi nha."
Bình Luận (0)
Comment