Chương 330: Không phải ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở núi Thao thật đấy chứ?
Chương 330: Không phải ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở núi Thao thật đấy chứ?Chương 330: Không phải ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở núi Thao thật đấy chứ?
Đi ra ngoài tìm cả đêm, anh cũng mệt mỏi cực kỳ.
Tranh thủ thời gian tìm kiếm toàn bộ địa điểm rồi kết thúc công việc về nhà thôi.
"Nếu như không tìm được ông chủ Lâm ở núi Thao thì ngày mai tôi sẽ sang Khẩu thành. Trước đó có khách hàng mua được mì lạnh của ông chủ Lâm ở dưới lầu cao ốc Tử Nguyên Khẩu thành, nhìn thôi là thấy ăn ngon rồi."
"Đến lúc đó chúng ta đi Khẩu thành tìm một vòng. Dù sao tôi không có công việc, không cần đi làm, không có việc gì nên livestream nhiều cho mọi người ha."
Đây chính là chuyện một công đôi việc.
Mã Minh rất thích.
Những người xem trong phòng live đều giơ hai tay tán thành việc này.
"Người anh em, tôi xem trọng anh đó. Quà cho anh đây, anh tìm kỹ nhá, tìm được rồi tôi đưa cho anh quà lớn luôn."
Bị người nhắc nhở, các khán giả coi livestream mới cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình.
"Livestream tốt ghê, chỉ cần có thể tìm được ông chủ Lâm là có rất nhiều quà luôn."
"Ha ha ha ha, lầu trên làm tui cười chết mất, streamer là người muốn xuất gia đó, anh ta sợ quỷ chắc?"
"Streamer gan lớn thế á? Đêm khuya 12 giờ chạy đến núi Thao?"
"Tui đang buồn rầu bình thường phải đi làm không rảnh để tìm ông chủ Lâm đây, tan tầm xong đang nằm ở nhà thì streamer này xuất hiện, hoàn mỹ giải quyết vấn đề làm tôi bối rối. Nhờ vào streamer cả đó."
"Mọi người không thấy streamer cứ chuyển phật châu trên tay hả, cười chết mất."
"Lại nói, tôi chỉ nghe người ta từng nói đồ ăn ông chủ Lâm bán rất ngon thôi chứ chưa ăn qua bao giờ. Phải nhờ streamer tìm được vị trí để tôi qua ăn thử mới được."
Đêm hôm khuya khoắt đi nghĩa địa một mình, tuy nói anh tin Phật nhưng vẫn phải sợ như thường thôi.
Mã Minh thấy những bình luận vạch trần mình, cũng lúng túng cực kỳ.
Nhưng anh coi như không nhìn thấy.
Sau đó thấy trong màn hình, một tay Mã Minh cầm gậy đỡ điện thoại, một tay khác thì điên cuồng chuyển phật châu, ý đồ làm ra vẻ mặt ngoài trấn định còn trong lòng cầu Phật tổ.
"Chứ còn gì nữa, cũng gần bằng với số lượng xe chạy trên đường rồi đó."
Các khán giả trong phòng live phát hiện ra điểm không thích hợp trước.
"Mọi người có để ý không, trên đường này còn có rất nhiều xe đó. Hơn nửa đêm, theo lý thuyết phải là không có ai đến núi Thao mới đúng chứ, tại sao cứ đi được một đoạn là có một chiếc thế nhỉ."
Theo anh cách núi Thao càng ngày càng gân.
"Không phải ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở núi Thao thật đấy chứ? Nếu không tại sao có nhiều người đi núi Thao lúc nửa đêm như vậy được?"
Số tiền này cũng không phải người bình thường có thể kiếm được, từ sáng sớm cho đến tối muộn, cả ngày hôm nay cũng không biết anh đã đi được bao nhiêu cây số.
Vì vậy anh bước nhanh hơn.
Nếu như gặp được ông chủ Lâm ở núi Thao thật, anh không dám nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Không phải là thật đấy chứ?
Đúng vậy, vì để livestream, thế mà anh lại đi bộ tìm ông chủ Lâm.
Mã Minh thấy những bình luận này, cũng có chút hoài nghi.
Nếu không phải kiếm được không ít tiền, đúng thật là chưa chắc anh đã có thể kiên trì đi lâu như vậy. Có suy đoán như thế, mấy khán giả trong phòng live của Mã Minh lập tức trở nên hoạt bát hơn.
Quà nhỏ không ngừng được tặng, muốn Mã Minh kiên trì nhanh chóng đến núi Thao nhìn xem.
Nếu không làm thế, buổi tối bọn họ cảm giác ngủ không ngon giấc luôn.
Còn có một số khách hàng cũ nghĩ khả năng Lâm Chu bày quầy ở núi Thao vô cùng lớn, vừa chú ý phòng live vừa bắt đầu xuất phát tìm đến.
Bên kia, dưới chân núi Thao, Lâm Chu cũng đã bán được một nửa hoành thánh.
Hôm nay các khách hàng đến xếp hàng từ sớm.
Lâm Chu vừa đến nơi đã bắt đầu nấu hoành thánh.
May mà cậu đã bao một ít hoành thánh ở nhà, nếu không đến nơi bao luôn nấu luôn thì không đuổi kịp miệng của những người này đâu.
Mạnh Đào cũng xếp hàng trong đám đông với mấy người Diêu Siêu.
Bọn họ cũng đến rất sớm.
Nhưng bởi vì hôm qua trong nhóm bánh bao có người đến xếp hàng từ sớm, làm những người khác cũng làm theo. Sau đó có người không ăn được hoành thánh đến sớm hơn nữa.
Một số người vì cái ăn nên chẳng sợ hãi gì cả, trực tiếp không đi cùng với đám người.
Cái này thì hẹn hò gì! Chẳng cần ai nhắc đến thì cũng đã bể kèo rồi.
Đứng trước món ngon của ông chủ Lâm, ai mà nhường nhịn ngồi ăn chung được.
"Ui da má ơi, mày không nói đây là nghĩa địa thì tao còn tưởng rằng là hiện trường nhảy disco trong quán bar dã ngoại nào đó đấy. Nhìn đống người này đi, sao mà nhiều thế không biết!"
Trông Mạnh Đào như là chưa va chạm xã hội bao giờ vậy ấy, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên.
"Thực sự là chút không khí kinh khủng cũng bị xóa đi luôn."
"Lát nữa mày nếm thử mùi vị là biết không khoa trương tí nào đâu."
"Cái này còn ghê gớm hơn phòng chúng ta đoạt cơm lúc trưa đó."