Chương 359: Hay thật, ai ăn lại mọi người chứ! (1)
Chương 359: Hay thật, ai ăn lại mọi người chứ! (1)Chương 359: Hay thật, ai ăn lại mọi người chứ! (1)
Khách hàng xung quanh đều đang ồn ào, khiến không khí hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Nhưng đối mặt với ánh mắt của ông chủ Lâm lắng lặng nhìn qua bọn họ, người nào người nấy cũng sợ hãi.
"Hì hì, bọn tôi chỉ đùa một chút thôi mà, ông chủ Lâm -"
"Lấy cho tôi xiên cánh gà, xiên lườn, xúc xích, bánh tổ, đậu hũ thối màu đen, bắp cải với lại ngó sen kẹp, cà tím kẹp, ớt chuông nhồi thịt, trứng cút."
Khách hàng đếm hết đầu ngón tay, nhìn xiên que không được sủng hạnh bên cạnh, tiếc nuối chảy nước miếng.
"Người anh em, anh cũng biết ăn thật đó, gọi toàn món có hàm lượng kỹ thuật."
Anh trai ngồi xổm bên cạnh Lâm Chu hỗ trợ xiên que tán dương nhìn anh ta một cái.
Là biết cách gọi món.
Đợi cho xiên que của bọn họ được đóng gói xong, sẽ có khách hàng tiếp theo nhận lấy.
"Đương nhiên rồi-"
"Nào, lấy cho tôi bao tay dùng một lần với."
Thời gian chờ đợi vừa vặn giúp ông chủ Lâm xiên que, tiết kiệm thời gian cho ông chủ Lâm.
Khách hàng vui vẻ gia nhập đại quân xiên que, gọi xong món thì phải chờ chiên.
Bốn năm người mỗi người ôm một hộp rau dưa giữ tươi, ở đó xiên vô cùng hăng say.
Một nửa những món anh gọi đều là ông chủ Lâm chính tay làm.
Cánh gà được sơ chế sau đó bỏ vào trong chảo dầu, đến khi nó vàng óng xốp giòn thì rưới thêm nước sốt rồi ăn ngay, vỏ ngoài vẫn xốp giòn, bên trong mềm mịn còn bốc hơi, cắn vào một miếng, vừa nóng lại vừa thơm, lúc nhấp nháp càng vui vẻ miễn bàn.
Mong muốn bao hết công việc vặt của cậu, sợ chậm trễ thời gian bọn họ ăn xiên que.
"Ai ya má ơi, cánh gà này mêm quá!"
Khách hàng chờ ăn, căn bản không để cho Lâm Chu có thời gian lười biếng.
"Không có, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị một chút, nhưng đùi gà quá lớn, muốn chiên chín thì chỉ có thể có vị thơm cháy giòn giòn, chưa chắc có thể ngoài giòn trong mềm. Trừ khi là kiểu như cánh gà."
Nhưng cánh gà xiên que hoàn toàn khác với hương vị gà rán. Lúc ăn mỗi loại đều có đặc điểm riêng, điểm giống nhau duy nhất chính là đều ngon.
"Ông chủ Lâm, anh không chiên đùi gà à? Chiên đùi gà lớn kiểu trong mềm ngoài giòn ý?"
Cánh gà tươi được ướp vừa miệng, chiên lên không có chút mùi lạ nào, tươi mêm ngon miệng, có cảm giác quay về quây gà rán.
Khách hàng vừa nói, trong đầu Lâm Chu cũng đã có hình ảnh. Chỉ là thuận miệng miêu tả, cũng đã khiến khách hàng thèm.
Giọng điệu thần kỳ này nháy mắt thu hút sự chú ý của Lâm Chu.
“Trứng vịt lộn tê cay-"
"Ông chủ Lâm, tôi muốn ăn trứng vịt lộn có được không?"
Khách hàng phía sau thấy còn có thể gọi món ăn, lập tức nhích lên.
Lâm Chu: "Hửm?"
"Ai nha má ơi, ông chủ Lâm anh làm gì tôi cũng thích ăn, mặc kệ là đùi gà lớn hay là cánh tỏi, chỉ cần là thịt tôi đều thích ăn!"
"Gì? Trứng vịt lộn tê cay?” "Đúng, chính là gọi như vậy mới đúng vị."
Lâm Chu:...
"Ngày mai tôi xem thử ở chợ có bán không."
"Ông chủ Lâm ơi, tôi muốn ăn trứng bắc thảo chiên được không?"
Thấy Lâm Chu dễ nói chuyện, mấy khách hàng phía sau cũng nhích lên ló đầu ra.
Lâm Chư:...
Khẩu vị của đám khách hàng này thật đúng là độc đáo.
"Mấy anh đừng lèm bà lèm bèm nữa, ông chủ Lâm chỉ lo nghe mấy anh nói chuyện, động tác trên tay cũng ngừng rồi kìa."
Lâm Chu...
Người nào người nấy khiến Lâm Chu nghẹn họng không nói ra được.
Hay thật, ai ăn lại các anh chứ!...
Tống Thường vừa thức dậy đã nhìn thấy tin nhắn mà mẹ cô gửi lúc sáu giờ sáng, kêu cô nhanh chóng đến viện dưỡng lão ăn xiên que, đông người xếp hàng quá, sợ cô không kịp ăn.
Ăn xiên que lại huy động nhân lực như thế, tràn ngập cảm giác gấp gáp.
Điều này khiến Tống Thường tràn đầy hứng thú đối với quầy xiên que ở cổng viện dưỡng lão.
Lúc này cô thức dậy đánh răng rửa mặt sau đó thay quần áo, trang điểm, sửa soạn xinh đẹp ra ngoài.
Kết quả còn chưa tới cổng viện dưỡng lão đã phát hiện giao lộ kẹt xel
Không đúng, cũng không thể nói là kẹt xe, rõ ràng là kẹt người.
Người xếp hàng bịt kín giao lộ. Cô không lái xe vào được, muốn tìm một bãi đậu xe ven đường dừng lại, kết quả tới lui hai lần trên đường cũng không tìm được chỗ đậu.
Tống Thường bất đắc dĩ gửi tin nhắn cho mẹ cô.
"Mẹ ơi, con bị kẹt ở giao lộ rồi không vào được, có chỗ nào đậu xe được không ạ?"
Lúc này Hồ Vân Tuệ đã mua xong xiên que, ở cổng viện dưỡng lão chờ con gái, thấy con gái không vào được liền mang theo xiên que qua tìm cô.
Lão Lý lão Vương ra vẻ nịnh bợ, thấy Hồ Vân Tuệ đi rồi, trợn mắt nhìn nhau, quay đầu bước đi.
Có thể thấy được hai người khó đối phó cỡ nào.
Tình địch gặp mặt đỏ mắt, càng miễn bàn bọn họ còn ở chung một viện dưỡng lão.
"Haiz, lão Vương, đừng vội đi, tiểu Hồ không ăn, tôi ăn, hôm nay tôi không mua được xiên que, ông chia cho tôi một chút ăn thử đi."