Chương 358: Mấy người già này đều hiếu thắng như vậy à?
Chương 358: Mấy người già này đều hiếu thắng như vậy à?Chương 358: Mấy người già này đều hiếu thắng như vậy à?
Đây đúng là lấy xiên que của mình dâng hiến cho mọi người mài
Ngẫm lại ngày ấy trước quầy hàng của ông chủ Lâm chẳng có một fan nào, chỉ có người viện dưỡng lão bọn họ thôi, lúc đó muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đứng trước quầy hàng, nhìn trúng xiên nào thì bảo ông chủ Lâm chiên xiên đó.
Bây giờ thì sao?
Ha ha, cô thậm chí còn không chen vào nổi vị trí mười mét quanh quầy xiên que của ông chủ Lâm đó.
Chỉ có thể nhìn thấy một đám khách hàng vây quanh quầy hàng, đến cả ông chủ Lâm đâu cũng không nhìn thấy.
Tiểu Anh bi phẫn lau mặt, đang chuẩn bị tiến vào viện dưỡng lão thì thấy mấy người già tụ tập xì xào bàn tán trước cửa.
Hử?
Họ đang thảo luận cái gì vậy ta?
"Được, cứ làm vậy đi ha, tôi không tin mấy thanh niên kia còn có thể sớm hơn chúng ta."
Sau đó cô nghe thấy mấy người già đang thương lượng việc làm sao để mua được xiên que.
"Dù sao trời bây giờ còn chưa lạnh, ban đêm làm cái giường gấp, mang thêm thảm là được."
"Đúng đúng đúng, ý nghĩ này hay đó."
"Quầy hàng nằm ngay cổng viện dưỡng lão chúng ta, chúng ta chiếm ưu thế thiên nhiên. Như vậy đi, không phải đám thanh niên đó đến sớm à, buổi tối lúc đi ngủ chúng ta trực tiếp mang giường gấp đến cửa xếp hàng ngủ, xem ai có thể sớm hơn chúng tai"
"Đúng rồi, khi còn bé mùa hè nóng chúng ta đều nằm ngủ bên ngoài, thoải mái lắm."
Tiểu Anh hưng phấn đi đến.
Tiếp theo sau khi phản ứng lại, cô bày tỏ có thể mang theo cô không?
Tiểu Anh:...
Mấy người già này hiếu thắng đến vậy cơ à?
"Hà hà, phải dạy cho mấy người trẻ tuổi đó một bài học mới được, để cho bọn họ kiến thức một chút."
Mấy người già bày tỏ vô cùng khó hiểu với mấy người trẻ thình lình đến đoạt xiên que với bọn họ.
Còn tưởng là ai nghe trộm kế hoạch của bọn họ cơ.
"Tiểu Anh à, cháu đến rồi hả, cháu biết mấy người trẻ tuổi ở cửa từ đâu ra không?"
Mấy người già bị Tiểu Anh đột nhiên lên tiếng dọa sợ hết hồn, vừa quay đầu lại thấy là Tiểu Anh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban đầu đâu có nhiều người như vậy đâu.
Khách hàng cũ: "Chúng cháu đang xếp hàng mua xiên que đó bác gái, không phải nhận trứng gà hay là mấy đồ bột giặt miễn phí gì đâu, nên bác không cần xếp hàng."
Tới nơi thì thấy đội ngũ xếp hàng dài thật là dài, bà không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đến chiếm một vị trí.
Bên kia, ngày hôm qua không mua được xiên que cháu trai Tiểu Minh thích ăn, buổi sáng hôm nay sau khi mua thức ăn về, bác gái Cát không về nhà ngay mà trực tiếp vòng quanh đi đến cổng viện dưỡng lão nhìn xem quầy xiên que đã ra bán hay chưa.
Từ đó nói cho những người già này, ông chủ Lâm làm đồ ăn ngon, có nhiều khách hàng quen như vậy cũng là chuyện rất bình thường. ...
Sau đó mới rảnh hỏi người phía trước đây là đang xếp hàng làm gì. Tiểu Anh chột dạ không biết phải đáp lời như thế nào, bèn nói sang chuyện khác phổ cập cho mọi người về sự nổi tiếng của ông chủ Lâm.
Sáng nay khách hàng cũ đứng phía trước đã trả lời những lời này không biết bao nhiêu lần.
Người già đi ngang qua thấy nhiều người xếp hàng như vậy, đều chẳng thấy bất ngờ một tí gì, toàn bộ xông tới xếp hàng theo.
Sau đó hỏi người phía trước nhận gì.
Các khách hàng cũ đều bị hỏi đến có chút tan vỡ, không ngừng giải thích không nhận gì cả, bọn họ chỉ xếp hàng mua một xiên que mà thôi.
Rõ ràng là nói thật, sau đó một ít người già nghễnh ngãng nghe không rõ, vẫn còn hỏi tiếp, phải nói nhiều lần, giải thích rõ ràng thì người già mới đi.
Còn có người không tin.
Nghĩ nhiều người như vậy, phía trước chắc chắn có thứ tốt.
Không tin tưởng lời các khách hàng cũ nói, cần phải xếp hàng nhìn xem.
Làm cho các khách hàng cũ đều rất tuyệt vọng.
Bác gái Cát: 'A, vậy thì đúng rồi, bác chính là đến để mua xiên qua đây."
Vừa nghe là xếp hàng mua xiên que, bác gái Cát còn vui hơn cả nghe được nhận trứng gà miễn phí.
Cái này đến phiên các khách hàng cũ không nói gì.
Khuyên đi nhiều người già như vậy, lần này tới khách hàng thật à?...
"Ông chủ Lâm cho tôi mỗi loại hai xiên được không?"
Khách hàng vất vả lắm mới xếp đằng trước được nhìn nhiều loại xiên que trong tủ kính, hai mắt tỏa sáng.
Trẻ con mới lựa chọn, người lớn đương nhiên là muốn toàn bộ rồi.
Lâm Chu nhìn giao diện hệ thống trong đầu, đảo ngược thời hạn nhiệm vụ còn có hơn 7 tiếng.
Thời gian còn sớm vô cùng.
Cậu yên lặng lắc đầu.
Không cần phải nói, khách hàng cũ tức khắc hiểu ngay, lại giới hạn lượng mua rồi.
Anh đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, vừa nãy chẳng qua là thử một chút mà thôi.
Nhỡ đâu không giới hạn thì sao, mua ít chẳng phải lỗ à.
"Mỗi người giới hạn mua mười xiên."
"Mười xiên sao đủ ăn, nghe lời tôi đi, mỗi người hai mươi xiên!"
Khách hàng ruột vung tay, nói ra lời được nhiều người ủng hộ.