Chương 357: Úi mẹ ơi, cười sớm quá rồi! (2)
Chương 357: Úi mẹ ơi, cười sớm quá rồi! (2)Chương 357: Úi mẹ ơi, cười sớm quá rồi! (2)
Anh mua xiên que rồi vội vàng đi làm nên không ăn kịp, phải để đến buổi trưa mới ăn.
Đấn trưa dùng lò vi sóng hâm nóng lên, phối cùng với hai cái bánh bao, đang chuẩn bị vui vẻ dùng bữa.
Hương vị kia lại quá thơm, kéo lãnh đạo và đồng nghiệp qua đây.
Anh không thể độc hưởng xiên que thì không nói, vẫn còn dẫn lãnh đạo cùng đồng nghiệp vào hố của ông chủ Lâm nữa.
Dẫn đến người xếp hàng mua xiên que lập tức có thêm hai mươi người.
Anh xin lỗi các ông bạn già trong nhóm, vì đã khiến nhiều người biết đến sự tồn tại của ông chủ Lâm hơn.
Hu hu hu - nhiều người quá đi, đừng không mua được nhái
Nhưng mà hơn nửa tiếng trôi qua, nhìn đội ngũ không di chuyển mấy phía trước, người đàn ông đưa mắt nhìn sang lãnh đạo.
Ui mẹ ơi, cười sớm rồi.
"Cho nên sáng sớm hôm qua anh nói kẹt xe, chính là kẹt như thế này đó hả?"
"Bây giờ không phải là lúc để thảo luận chuyện này đâu, ngày hôm qua chỉ có một mình tôi thôi, mà hôm nay thì lại là cả tổ chúng ta luôn đó, nếu như đều đến muộn..."
Đồng nghiệp đằng sau nhịn cười, mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Người đàn ông nhìn bầu trời rồi lại nhìn xuống đất, chính là không nhìn lãnh đạo.
Người đàn ông không nói rõ ra, nhưng mà mọi người đều hiểu.
Lãnh đạo: ...
Có đám nhân viên như này là phúc khí của anh nhỉ!
Cả đám đều không khỏi đưa mắt nhìn lãnh đạo, chờ anh ra quyết định.
Lãnh đạo: ....
Chuyện này làm thế nào bây giờ.
Hay lắm, lãnh đạo chính là lãnh đạo, lý do xin nghỉ này chân thực quá đi.
"Alo ông chủ à, sáng nay đi làm tôi bị tai nạn nên phải đi bệnh viện một chuyến, chắc là sẽ đến trễ chút."
Một đám nhân viên nghe lý do xin nghỉ của lãnh đạo, nhất thời lộ ra ánh mắt bội phục.
Khóe miệng lãnh đạo co giật, gọi điện thoại cho ông chủ.
Lãnh đạo nói một hồi rồi cúp điện thoại thấy những người này vẫn còn mở to mắt nhìn mình đầy ngây ngốc thì thở dài.
"À đúng đúng đúng, quản lý à vẫn là anh có cách!"
Lãnh đạo chỉ còn thiếu mỗi việc ném lý do xin nghỉ lên mặt đám người kia.
"Tôi đều vào bệnh viện rồi, các anh không đến thăm à? Không phải có lý do xin nghỉ rồi ư? Sao không linh hoạt gì hết thế, cả đám luôn!"
Các nhân viên không hiểu ý của lãnh đạo, đồng thanh ngờ ngợ hỏi: "Hở?”"
Bọn họ vẫn còn đứng đó à.
"Không hiểu à?"
Có thể quang minh chính đại đi muộn mua xiên que, đám người đều vui vẻ không thôi.
Lời nói hưng phấn ấy truyền vào trong tai của khách hàng gần đấy, khách hàng đều nhìn họ với ánh mắt hâm mộ.
Đào đâu ra lãnh đạo tốt như vậy chứ! Lại còn mang theo các nhân viên cùng đi muộn mua xiên que của ông chủ Lâm nữa.
Anh cũng muốn có lãnh đạo như vậy!...
Viện dưỡng lão, ngoài mấy ông cụ bà cụ Hồ Vân Tuệ cơ trí đi sớm ra.
Đẳng sau đó, đợi đến khi mấy người còn lại chậm rì rì ăn sáng xong, khi bọn họ xách ghế đi ra thì đội ngũ xếp hàng mua xiên que đã nhìn không thấy đuôi.
Các ông cụ bà cụ là đại quân xếp hàng, còn chưa bao giờ gặp được đối thủ, đâu chịu được nỗi tủi thân này.
Vẻ mặt mọi người đều chăm chú mà lại nghiêm túc.
"Quầy xiên que ngay trước cổng viện dưỡng lão chúng ta, kết quả chúng ta lại không ăn được, việc này nói ra mất mặt thật!"
"Chứ còn gì nữa, tôi xếp hàng nhiều năm như vậy, có lần nào không giành ăn được đâu, nhục quá đi thôi!"
"Không được, đông người quá rồi, ngày mai tôi phải đến xếp hàng sớm mới được."
"Thế nhưng sáng sớm ăn xiên que không tốt mà?"
Mấy người cũng biết Lâm Chu bày quầy lúc 8 giờ.
Nhưng với tình huống như bây giờ, đã không phải là vấn đề sáng sớm ăn xiên que có tốt hay không nữa.
Là vấn đề mấy bà có thể ăn được hay không cơi
"Cái này đã không phải chỉ là vấn đề có thể ăn xiên que được hay không, mà là vụ chúng ta xếp hàng nhưng lại thua mấy người trẻ tuổi cơ."
Vừa nói ra lời này, mấy bà lão tức khắc hiểu ra tại sao mình lại thấy buồn bực rồi.
Tất cả đều tụ tập lại và bắt đầu thương lượng đối sách.
Tiểu Anh 8 giờ mới đến làm thấy người đến mua xiên que của ông chủ Lâm ở cổng viện dưỡng lão còn nhiều hơn hôm qua nữa, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Nghĩ lại, ngày hôm qua lúc cô đi làm thấy fan của ông chủ Lâm tụ tập thì vẫn không coi vào đâu.
Cô chuẩn bị đợi lúc tan làm, ít người hơn rồi mới mua xiên que.
Sau đó lúc cô tan làm, ông chủ Lâm đã sớm dẹp quầy rồi.
Lần đầu tiên Tiểu Anh cảm nhận được không mua được món ngon ông chủ Lâm làm là cảm giác như thế nào.
Giờ khắc này, cô hận không thể quay trở lại quá khứ đánh chết bản thân đã đăng vị trí ông chủ Lâm lên mạng.
Sớm biết ông chủ Lâm có nhiều fan và họ lại ăn nhiều như vậy, chẳng chừa cho cô một chút xiên que nào thì có đánh chết cô cũng không nói tin tức này ra ngoài đâu.