Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 356 - Chương 356: Úi Mẹ Ơi, Cười Sớm Quá Rồi! (1)

Chương 356: Úi mẹ ơi, cười sớm quá rồi! (1) Chương 356: Úi mẹ ơi, cười sớm quá rồi! (1)Chương 356: Úi mẹ ơi, cười sớm quá rồi! (1)

Bên kia, Lâm Chu mua xong đồ ăn về đến nhà thì lại có tâm trạng không sung sướng như ngày hôm qua.

Không ngờ cậu mới bày quầy bán hàng một ngày đã bị các khách hàng cũ tìm ra vị trí rồi.

Thực sự là chẳng trộm lười được tí nào hết.

Từ lúc đến nơi và bắt đầu xiên que, vẫn luôn bận đến lúc hết sạch nguyên liệu nấu ăn, nếu không phải cậu thu quán chạy nhanh thì khách hàng không mua được xiên que đều sắp mua đồ chạy về từ chợ luôn rồi.

Lâm Chu nhìn thời hạn nhiệm vụ còn có hơn 8 tiếng, cảm thấy hơi hơi có dự cảm không tốt.

Vốn cho rằng hai ba ngày là có thể quét sạch thời hạn nhiệm vụ rồi, mà giờ xem như vậy, muốn hoàn thành trong vòng một tuần cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!

Hôm nay đều đã là thứ năm rồi!

Nếu như tính bình quân mỗi ngày, cậu ít nhất phải bày quầy bán hàng từ 8 giờ đến 10 giờ mới có thể quét đủ 20 tiếng trong vòng một tuần.

Thời gian eo hẹp vô cùng.

Chỉ là vấn đề hố to hay nhỏ thôi, nếu có được nhiệm vụ phúc lợi dễ hoàn thành thì cứ vui thâm đi ha.

"Đúng rồi."

Quản gia nhìn số nguyên liệu nấu ăn nhiều gấp đôi ngày hôm qua, có chút không xác định hỏi.

"Hôm nay cậu Lâm mua hơi nhiều nguyên liệu nhỉ, đều ghim thành xiên hết à?"

Lâm Chu gật đầu, bắt đầu chế tác sốt quét.

Cậu biết ngay mà, nhiệm vụ hệ thống làm sao không có hố cho được.

Haizz, vả mặt đến quá nhanh.

Giờ khắc này, cậu nhớ đến hôm thứ hai vừa mới nhận được nhiệm vụ thì tưởng nhiệm vụ thời hạn dễ hoàn thành, thực sự quá trẻ người non dạ rồi.

Vẫn còn có tâm tư cho mình nghỉ ngơi nữa.

Vì để thời gian bày quầy bán hàng kéo dài lâu hơn chút, Lâm Chu chỉ có thể gia tăng số lượng nguyên liệu nấu, nếu không cậu còn chưa bán đủ hai tiếng đã bị các khách hàng quét sạch rồi mất. Thế thì cậu còn hoàn thành nhiệm vụ bằng cách nào.

Video mới xuất hiện gần đây chính là cái mà Tiểu Anh đăng.

Còn có, tin tức của các khách hàng thực sự quá nhanh luôn.

Ngày hôm qua Lâm Chu dẹp quầy sớm, lúc về đến nhà có lên mạng tìm tòi tin tức có liên quan đến mình.

Đều bị làm cho có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bây giờ đã có hơn vạn người ấn like và chia sẻ bình luận rồi.

Nếu như không có khách hàng đoạt việc với cậu thì cậu còn có thể thừa dịp ghim xiên để lấy tí thời gian.

Mua nhiều nguyên liệu nên đến hơn 7 giờ rồi mà vẫn còn chưa xiên xong.

Đầy đủ nói rõ đúng là có nhiều người tham ăn thật.

Cậu không ngờ mình chỉ bày quầy thôi mà thậm chí còn có nhiều fan như thế.

Lâm Chu bảo mọi người không cần xiên nữa, dù sao đến nơi sẽ có khách hàng chờ không được giúp một tay thôi.

Lâm Chu nhìn thấy thế, phải nói là cạn lời cực kỳ.

Cậu tính toán hay lắm.

Cậu lái xe ba bánh bắt đầu xuất phát và đến cổng viện dưỡng lão Hạnh Phúc trước 8 giờ. Cậu đã bảo mà, tại sao một nhiệm vụ thời hạn mà lại phải quy định thời gian bày quầy chứ, hóa ra là biết cậu không thể hoàn thành trong một lần được, chờ cậu ở đây chứ đâu.

Lâm Chu đến nơi, nhìn đội ngũ dài thật dài mà chẳng thấy bất ngờ tí nào, cười ha ha chào hỏi với các khách hàng xếp hàng.

"Buổi sáng tốt lành nha."

"Hello ông chủ Lâm."

"Xin chào xin chào -"

Trong lúc nhất thời tiếng chào hỏi không dứt bên tai, đánh thức cả người đàn ông đang ngủ bù.

Anh ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhìn thấy Lâm Chu đã tới thì tỉnh táo lại ngày.

"Chào buổi sáng ông chủ Lâm."

Câu chào này của anh đúng là y như sự thật.

Đúng thật là mới vừa mở mắt ra luôn.

Khách hàng phía sau thấy người đàn ông đang còn buồn ngủ, không khỏi tức cười nói: "Người anh em, anh đến lúc mấy giờ thế, sao lại nằm ngủ bù ở đây."

"Đừng nói nữa, tôi tăng ca đến 12 giờ mới về nhà ngủ, xong đặt đồng hồ dậy lúc 5 giờ sáng, đến chỗ ông chủ Lâm bày quầy để xếp hàng, không ngủ bù sao mà được."

"Anh đủ liều mạng đó."

Khách hàng phía sau giơ ngón tay cái lên với người đàn ông.

Sức mạnh của kẻ tham ăn đúng thật là mạnh mẽ.

"Đây đâu là gì, bỏ ra chút thời gian là có thể mua được món ngon ông chủ Lâm làm, tôi đi làm một ngày đều có tỉnh thân."

Công tác buồn chán lại bận rộn vốn rất giày vò người rồi, nếu như có thêm ít món ngon thì lại khác hẳn, ít nhất có hi vọng, cảm nhận được cảm giác phong phú khi được ăn uống no đủ ấy.

"Có đạo lý, người anh em xếp giường lại đi, tôi còn có thể dịch lên trước một chút."

Đặt một cái giường gấp ở đó có thể chiếm vị trí của mấy người lận.

Ông chủ Lâm chưa đến thì không sao.

Hiện tại ông chủ Lâm đã bày quầy rồi, mọi người đều không nhịn được muốn dịch lên trước.

Lúc này người đàn ông gọi điện thoại cho lãnh đạo nói kẹt xe xin nghỉ ngày hôm qua đứng ở trong đám người, nhìn lãnh đạo đằng trước và đồng nghiệp đằng sau, thực sự phải chịu giày vò.
Bình Luận (0)
Comment