Chương 362: Thế thì có gì phải lo lắng nữa? (1)
Chương 362: Thế thì có gì phải lo lắng nữa? (1)Chương 362: Thế thì có gì phải lo lắng nữa? (1)
Lâm Chu: ...
Mọi người vẫn khá thực tế.
Biết chuyện khác không liên quan tới bọn họ, chỉ có xiên que trước mắt mới là của bản thân.
Hơn nữa bởi vì thân phận của ông chủ Lâm, mọi người có cảm giác được người có tiền làm cho bọn họ ăn, nhất thời càng thêm mong đợi đối với xiên que.
"Hê hê, không ngờ ông chủ Lâm giàu như vậy còn ngày ngày ra bày quầy bán hàng kinh doanh. U là trời, tôi còn lý do gì để không cố gắng đây!"
"Đừng nói nữa, ngày nào anh cũng đi trễ vê sớm, đi làm thì lười biếng, còn nói được câu đó àI"
Trong đám đông, Văn Nam nghe đồng nghiệp Tiểu Vương đứng đó nói khoác không biết ngượng thì lập tức vạch trần anh ta.
"Anh nghĩ kỹ lại xem, ông chủ Lâm giàu như vậy, lỡ như ngày nào đó anh ấy không ra bày quầy bán hàng, chúng ta biết ăn cái gì!"
Nhưng thực lực của họ không cho phép.
Với giờ giấc làm việc của hai người, họ khó có thể ra ngoài mua xiên que chiên rồi quay về làm.
Ngoại trừ một ngày nghỉ trong tuần, nếu xin nghỉ vào thời gian còn lại sẽ trừ vào ngày công của họ.
Thế nên, hiện tại ông chủ không thèm duyệt đơn xin nghỉ phép của hai người nữa.
Kể từ khi gặp ông chủ Lâm, hai người đã trở thành nhân viên nghỉ phép nhiều nhất công ty, động một tí là xin nghỉ phép.
Hai người cũng muốn được ăn món ngon ông chủ Lâm làm mỗi ngày lắm chứt
Văn Nam vô cùng sầu lo.
Có lẽ tuần này chỉ có sáng sớm nay là hai người đi ăn được.
Hiện thực luôn tàn nhãn như vậy.
Thế nên hôm nay hai người hẹn nhau cùng nghỉ để đến mua xiên que chiên.
Thất nghiệp thì lấy đâu ra tiền lương? Không có tiền thì đến đồ ăn ông chủ Lâm làm cũng không mua nổi, ở đó mà ăn cái rắm.
Sau đó, Tiểu Vương tiếp tục phân tích: "Lúc đầu, khi có người thúc giục ông chủ Lâm bày quầy bán hàng, nói ông chủ Lâm buôn bán tốt như vậy, không cần kiếm cũng có tiền dâng đến trước cửa. Ông chủ Lâm từng đáp lại mình không thiếu tiên, bày quầy bán hàng là vì yêu thích nấu nướng, sở thích cá nhân thôi."
"Tôi hỏi anh, ông chủ Lâm giàu có là đột nhiên phất lên à? Người sở hữu xe sang, có quản gia riêng đương nhiên không thể giàu lên trong một đêm đúng không? Nếu vậy thì đã không có chuyện ngày nào ông chủ Lâm cũng ra bày quầy bán hàng rồi."
Nghe Tiểu Vương nói thế, Văn Nam gật đầu cảm thấy có lý.
"Chuyện này cần gì phải lo đâu?"
"Chỉ là tất cả mọi người đều không tin, nghĩ rằng sẽ không có ai vất vả bày quầy bán hàng lại không phải vì tiền, mà vì yêu thích gì đó."
Ông chủ Lâm bày quầy bán hàng, bọn họ sẽ có món ngon để thưởng thức. Nếu cậu không bày quầy bán hàng thì họ cứ tiếp tục cuộc sống thôi.
"Á đù, có lý lắm nha!"
Những lời này không chỉ thức tỉnh Văn Nam đang lo âu sau khi phát hiện ông chủ Lâm giàu có, mà còn cả các khách hàng còn lại đang xếp hàng chờ. "Thế thì có gì phải lo lắng nữa?"
Chuyện bọn họ không thể kiểm soát. Dẫu sốt ruột, phập phồng, lo lắng thì làm được gì?
"Tóm lại chắc hẳn ông chủ Lâm là người giàu sẵn, thân phận không hề thay đổi. Chẳng lẽ lúc trước cậu ấy thích bày quầy bán hàng, về sau thì không thích nữa à? Có lẽ sẽ có khả năng đó, nhưng chúng ta không thể kiểm soát được."
Há có thể đè đầu bắt ông chủ Lâm làm đồ ăn cho bọn họ?
Có mà ăn cớt!
Người ta không thể lo lắng về những chuyện còn chưa xảy ra, bằng không sẽ chỉ hao công tổn sức của chính mình.
Văn Nam ngạc nhiên nhìn Tiểu Vương như thể hôm nay là ngày đầu tiên quen biết anh ta.
Hay thật, tôi tâm sự với anh, anh thì giảng giải triết lý nhân sinh cho tôi?...
"Còn chuối nữa, chuối chiên ăn thế nào?"
Lâm Chu lấy từng nguyên liệu ra, cái khay trong tủ kính lập tức đầy ắp đồ ăn.
Nấm hương, bắp cải, rau hẹ không cần xiên vẫn có thể chiên bình thường, mọi người không quá để ý.
Chỉ cần có ăn là được. Nếu không xiên que thì cứ việc chiên chín, cầm đũa dùng một lần gắp lên ăn vẫn ngon lành.
"Chuối tươi bọc trong bột rồi chiên lên, không cần phết nước sốt, để vậy ăn là được. Ngoài ra có thể thêm bột phô mai, sốt cà hoặc nước sốt salad."
Lâm Chu vừa bận rộn đun nóng nồi dầu.
Vừa nêm gia vị cho phần nhân thịt băm do quản gia Tôn chuẩn bị.
Còn phải giải đáp thắc mắc cho khách hàng, vô cùng bận bịu.
Nhưng thời gian làm nhiệm vụ cũng đang vơi dần.
Quản gia Tôn đã chuẩn bị cẩn thận các gia vị, ngâm sẵn hành và gừng.
Các khách hàng được tận mắt xem cách làm ra mấy xiên que chiên thơm ngon.
"Lấy tôi một xiên chuối chiên, hai xiên thịt ba chỉ thái lát..."
"Có ngay."
Khách hàng đứng gọi món, Lâm Chu bên cạnh cầm khay, gắp nguyên liệu lên khay theo lựa chọn của khách. Cậu giữ khay, kẹp tấm bảng số lên đó rồi đưa số cho đối phương.
Vì có nhiều người gọi món, để phân biệt, Lâm Chu sử dụng phương pháp đánh dấu bằng bảng số.