Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Khẩu Trang Đúng Là Đồ Tốt Mài! (2)

Chương 386: Khẩu trang đúng là đồ tốt mài! (2) Chương 386: Khẩu trang đúng là đồ tốt mài! (2)Chương 386: Khẩu trang đúng là đồ tốt mài! (2)

Ông chủ Dương vừa đến khu du lịch nông thôn, mông còn chưa ngồi nóng đã vội vã lái xe đến trang trại chăn nuôi.

Hôm nay ông không kinh doanh gì cả, chỉ dự định đặt mấy bàn cho khách muốn ăn vịt quay, nhất định phải mua được vịt quay tới tay!

Ông chủ Dương sốt ruột đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu.

Lâm Chu vừa xử lý xong đợt vịt quay thứ hai, treo lên sào tre phơi khô.

Mùi vịt quay trong lò đã tỏa ra thơm lừng.

"Sư phụ, sư phụ, lấy tôi bốn mươi con vịt quay đi!"

Lâm Chu nghe người ta gọi là sư phụ, một lúc lâu cũng chưa nhận ra là đang gọi cậu.

Cậu lập tức nhớ lại hình như người làm vịt quay không được gọi là đầu bếp mà là sư phụ.

Ông chủ Dương nhìn Đinh Siêu bên cạnh, không nhịn được trêu ghẹo: "Bình thường không thấy cậu nỗ lực quảng cáo trang trại chăn nuôi của mình đâu. Dọa tôi sợ không mua được, chạy qua muốn tụt quần."

Có lẽ trong mắt khách hàng lần này, tay nghề làm vịt quay của cậu rất xuất sắc, nên ông mới gọi cậu là sư phụ.

"Không sao, tôi có thể chờ."

Đúng vậy, chỉ trong thời gian ngắn, ông chủ trang trại chăn nuôi đã giúp cậu bán được rất nhiều vịt.

Lâm Chu đáp lại, đứng lên nói: "Phải đợi hai lò nữa mới được nhé! Lò này đã được đặt trước rồi."

Chỉ cần có thể mua được, chờ thôi thì nhằm nhò gì!

Ở một khía cạnh nào đó, bình thường, khi nói chuyện với người xuất sắc hơn mình, theo phép lịch sự sẽ gọi đối phương là sư phụ.

Lâm Chu buôn bán tốt chẳng phải nhờ mua vịt của anh àI

"Hê hệ, vịt tôi nuôi có thể làm ra món ngon thế này, cũng có một phần tác dụng quảng cáo đấy."

Dù sao đều là người làm ăn, thể nào cũng không lo lỗ.

"Trang trại chăn nuôi của tôi có gì để quảng cáo đâu! Thật sự tôi chưa từng ăn vịt quay nào ngon như vậy!"

Phao câu vịt nhiều đến nỗi một mình nó không thể ăn hết!

Bàn tính của Đinh Siêu vang lên lạch cạch. Chỉ có mỗi ông chủ Dương là người nhất thời bị kích thích.

Đợi đến lúc vịt quay ra lò, A Hoàng như thể đã sớm đánh hơi được hương vị, không chỉ tự chạy qua mà còn lôi kéo bây chó trong thôn gần đó cùng ùa đến.

Là chuyện đôi bên cùng có lợi nha! Quảng cáo một chút thì đã sao.

Cảnh tượng một bầy chó ngồi thành hàng chờ ăn phao câu vịt thế này quả là ngàn năm khó gặp.

"Hỏi thử mới biết bọn họ cũng chưa ăn mấy món này bao giờ."

"Lấy mỡ vịt chảy ra từ vịt quay đi hấp trứng là hết xảy. Mùi vị rất ngon, không cần cho thêm bất kỳ thứ gì, chỉ cần rắc chút muối là ngon tuyệt rồi."

Ông chủ Dương đăng video xong thì không quan tâm đến nó nữa, chỉ lo chuyên tâm xem Lâm Chu quay lô vịt tiếp theo.

Ngày nay, mỗi khi người ta gặp được chuyện gì mới mẻ thường rất thích đăng lên TikTok, khá là thú vị.

"Còn xương vịt nữa, tôi mang đi hầm canh bí đao. Ô mai gót, những khách du lịch đến từ thành phố lần lượt chạy đến ăn. Ai cũng nói từ trước đến nay chưa từng ăn món nhà nông nào ngon như vậy."

Ông chủ Dương thích thú quay video lại và đăng lên TikTok.

Ông chủ Dương vừa nghĩ tới việc làm ăn hôm qua, nhìn từng dãy vịt quay treo trên cao lập tức chảy nước miếng.

Lâm Chu chỉ nghe không lên tiếng. Trên thực tế, cậu cũng chưa ăn trứng hấp mỡ vịt và xương vịt hầm bí đao lần nào. ....

Trong nhà, lúc Mao Hiểu Yến xem ông xã Đinh Siêu đăng vòng bạn bè, thấy gần đến giờ bèn chạy đến trang trại chăn nuôi.

Sau đó, cô mang theo vịt quay đã đóng gói ổn thỏa đi vê nhà mẹ đẻ.

Phải đưa qua trước giờ cơm trưa mới khéo.

Ổn hơn đưa đến vào ban đêm.

Làng của ba mẹ cô cách trang trại chăn nuôi khá xa, Mao Hiểu Yến chạy xe điện đến trang trại. Sau đó quay về nhà lái xe của Đinh Siêu đi.

Lúc đến nơi cũng mới 10 giờ.

Ba mẹ cô còn đang làm ruộng, Mao Hiểu Yến để vịt quay lại rồi mang theo một con vịt quay khác đến nhà em trai.

Trên đường đi, cô thấy nhà của cậu em chơi cùng từ nhỏ đến lớn giăng đèn kết hoa như thể sắp có chuyện vui, lòng tò mò lập tức trỗi dậy.

Đến nhà em trai, vừa hay gặp được người trong cuộc đến đưa thiệp mời.

"Chị, sao chị đến đây?"

Em trai cô đang trò chuyện với chú rể tương lai, vừa ngẩng đầu đã thấy Mao Hiểu Yến, kinh ngạc kêu lên.

Chú rể tương lai thấy Mao Hiểu Yến cũng lấy một tấm thiệp mời ra.

"Yến Tử, chị đến đúng lúc thật! Nếu không em phải nhờ em trai chị đưa thiệp mời này cho chị rồi."

Mao Hiểu Yến cười, nhận lấy thiệp mời: "Ây gù, khéo đấy nhỉ!"

"Cậu về lúc nào thế? Hôn lễ tổ chức ở quê à?”"

"Chắc chắn phải tổ chức ở quê nhà rồi. Bà con họ hàng của em đều đang ở quê. Nếu không về đây tổ chức, ba em có mà đánh chết em."

Chú rể tương lai nói xong thì bị vịt quay trong tay Mao Hiểu Yến hấp dẫn.

"Chị mang đồ ngon gì đến đấy! Thơm ghê."
Bình Luận (0)
Comment