Chương 393: Không phải chứ, sao vịt của tôi lại chạy rồi? (1)
Chương 393: Không phải chứ, sao vịt của tôi lại chạy rồi? (1)Chương 393: Không phải chứ, sao vịt của tôi lại chạy rồi? (1)
Người biết thì nghĩ bọn họ đang làm việc, không biết còn tưởng họ muốn giảm cân.
Ai cũng đeo hai lớp khẩu trang, chỉ sợ ngửi được mùi thơm vịt quay sẽ không nhịn được ăn vụng.
Ngày hôm sau, Lâm Chu vừa thức dậy nhìn thấy thời tiết không tốt lắm, đầu tiên lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, sau khi xác định không có mưa mới yên tâm bày quầy.
Chờ đến cổng trang trại chăn nuôi Quảng Đạt, đầu tiên cậu mở quầy hàng ra sau đó bắt đầu xử lý vịt, quay lò vịt đầu tiên rồi nói sau.
Hôm nay khách hàng tới cực kỳ sớm.
Cơ bản đều là khách hàng quen, còn có một vài người trong thôn phụ cận.
Lâm Chu vừa đến đã bận rộn muốn xỉu.
Ngược lại khách xếp hàng náo nhiệt tập trung lại, thì thầm.
Đinh Siêu: ??2
Còn có người nhà của Hàn Phương thử được hương vị, ngày hôm sau biết tin cũng tới mua vịt quay.
Đinh Siêu nghe nói như thế, cảm thấy nghi hoặc, sau đó khó hiểu hỏi ngược lại: "Hả? Đâu có đâu, tại sao nói vậy?"
"Nhà Hiểu Yến này, có phải sư phụ bán vịt quay có gì không hài lòng với anh không?"
Một đám người bao quanh Đinh Siêu ở chính giữa, vừa quan sát Lâm Chu, vừa hỏi thăm Đinh Siêu.
Mọi người trong thôn thấy Đinh Siêu không hiểu thật, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kéo anh nhỏ giọng nói thâm: "Còn có thể là gì nữa, trang trại chăn nuôi của anh bán vịt, ai đời bày quây hàng bán vịt quay ở trước cổng, cái này không phải cướp mối sao!"
Quần thể chủ yếu chính là mấy người trong thôn nhà của Mao Hiểu Yến, sau khi biết cổng trang trại chăn nuôi của Đinh Siêu có quầy vịt quay rất ngon, mọi người đều đến xem.
"À, ra là thế."
Đinh Siêu không ngờ mấy bác gái lại nghĩ nhiều như vậy, dở khóc dở cười giải thích.
Cái này nếu không giải thích rõ ràng, chờ tin tức truyên về thôn, còn không biết bị truyền thành cái gì .
"Đâu có, sư phụ Lâm mua vịt ở chỗ tôi về quay, anh ấy buôn bán càng đắt, vịt của tôi bán càng nhiều!"
Anh đã từng trải nghiệm miệng của những bác gái này.
Đinh Siêu yên lặng thở phào, lau mồ hôi.
Cũng may giải thích đúng lúc, bằng không để sư phụ Lâm chạy mất, anh đi đâu ăn vịt quay mới ra lò đây!
Vừa nghe không có chuyện gì để hóng hớt, mấy bác gái hơi thất vọng.
Trước kia lúc vợ về nhà không thường đi chung, ít đưa đón, kết quả truyền ra thành tình cảm vợ chồng bọn họ không hợp, nói vợ anh ở nhà khẳng định không có địa vị v. v...
"Con vịt này được nè, xem đi chạy rất nhanh, chất thịt khẳng định chắc."
Hơn tám giờ Lâm Chu bày quầy, đối với người trong thôn mà nói, giờ này đã là buổi sáng.
Anh không chịu nổi tin đồn như vậy.
Còn truyền nữa, chắc nói anh bên ngoài có người thứ ba mất.
Mọi người tới sớm, nhìn thấy người của trang trại chăn nuôi đang giết vịt, bản thân ở bên cạnh không có gì làm còn đứng chọn vịt.
Khiến anh hiện tại mỗi lân thấy vợ về nhà mẹ đẻ, đều phải hỏi một câu có cần đưa đón hay đi cùng không.
"Con vịt kia cũng khá đó, bà xem thân thể của nó kìa, ai yo ê, chắc nịch."
"Theo ý của tôi phải là con kia, cái con ăn nhiều nhất, mấy con vịt khác đang đi bộ, còn nó ở đó ăn nửa ngày, ăn khỏe như vậy khẳng định cơ thể nhiều mỡ, lúc quay sẽ chảy xèo xèo ra ngoài!"
"Ờ, nói như vậy cũng đúng."
Trong miệng vài người tặc lưỡi thành tiếng.
Ánh mắt của mọi người giống như ánh mắt của con chồn nhìn gà mái.
Ánh sáng trong mắt giống như sắp lóe ra rồi.
Khiến cho con vịt đang ăn thức ăn có cảm giác, không nhịn được đột nhiên ngẩng đầu, kêu cạp cạp đồng thời nhìn chung quanh.
Nó vốn đang yên ổn ăn thức ăn, hiện tại lại biểu hiện rất nôn nóng, có cảm giác sợ hãi.
Cũng không biết có phải cảm nhận được sát khí không!
Lúc mới ban đầu, ánh mắt của những người này còn có thể khống chế.
Nhưng sau khi Lâm Chu xử lý xong vịt bỏ vào lò quay, trong bếp lò bắt đầu tràn ngập mùi thơm thì ánh mắt của những người này càng sáng rực.
Ngay cả tốc độ nói xoi mói vịt cũng nhanh hơn rất nhiều.
Giống như gấp không kịp đợi.
Đinh Siêu cả ngày nuôi vịt, trên thực tế nhìn vịt đã không có cảm giác gì. Nhưng bị những người này nói như vậy, ánh mắt cũng không khỏi rơi xuống trên vịt nhà mình.
Lúc này anh nhìn những vịt có một cảm giác khác hơn bình thường.
Bình thường, đó chỉ là một đám vịt cứ kêu cạp cạp, khiến người ta phiền lòng mà thôi.
Nhưng hiện tại. vịt hoảng loạn kêu cạp cạp lại cho anh một cảm giác thơm ngào ngạt.
Không nhịn được, thật sự không nhịn được.
Còn cần chút thời gian nữa vịt mới ra lò, một đám người đang trò chuyện hăng say.
Đột nhiên có người kêu lên.
"Vịt chạy rồi!"
Nhìn theo phương hướng ngón tay của người vừa nói chuyện, chỉ thấy lưới vây của trang trại chăn nuôi không biết làm sao xuất hiện một cái lỗ lớn.
Một đám vịt đang lặng yên không một tiếng động chui ra bên ngoài.
Từng con biến mất trong bụi cỏ.
Đinh Siêu thấy thế.
"Ai ya vịt"