Chương 396: Không đến nỗi, thật sự không đến mức đó đâu (2)
Chương 396: Không đến nỗi, thật sự không đến mức đó đâu (2)Chương 396: Không đến nỗi, thật sự không đến mức đó đâu (2)
Làm người ta sau khi nếm được hương vị, trong đầu chỉ còn lại hai chữ Trù Thần.
Giống như nhân vật chính trong phìm Trù Thần từng được xem.
Mã Minh nói xong nhìn đạn mạc, tiếp tục tìm ông chủ Lâm khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Chủ phòng tìm người, fan treo phòng livestream, bắt đầu chuyện phiếm trong nhất thời ở chung hài hòa ngoài ý muốn. ....
Ở cổng trang trại chăn nuôi.
Lâm Chu bận cả buổi sáng cũng đã quay ba lò vịt.
Tới giữa trưa, Hàn Phương cũng đến, một lần lấy một lò.
Buổi sáng cậu ta đi vào thành phố mua đồ về trễ.
Sau đó Hàn Phương vẻ mặt táo bón nhìn xà lách trong tay Lâm Chu, lại nhìn rau sống trong vườn rau của trang trại chăn nuôi phụ cận...
"Sư phụ Lâm, anh không quay về ăn cơm trưa à."
Trong lúc hai người nói chuyện, xà lách trộn 188 tệ của Lâm Chu được anh trai shipper giao tới.
"Gần đây tôi giảm béo, gọi đồ ăn ngoài rồi."
Giữa trưa, Hàn Phương không ăn cơm, thấy Lâm Chu cũng không dọn quầy trở về ăn cơm, cảm thán Lâm Chu bày quầy hàng vất vả.
Khỏi phải nói, xà lách trộn này ăn khá tươi, giòn giòn, mang theo vị ngọt của nước chấm xà lách giống như ăn trái cây.
Lúc này chỉ có thể đợi lò thứ tư.
Nhất thời, cậu ăn xà lách trộn trong tay không được mà không ăn cũng chẳng xong.
"Hơn nữa, trong vườn rau của trại chăn nuôi có rất nhiều rau xà lách, anh bẻ bừa một bẹ xà lách, rửa lại một tí rồi trộn, chẳng phải được rồi àI"
Lâm Chu nghe ra Hàn Phương đang cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ im lặng.
"Thật ra, ăn salad không giảm cân được đâu. Một số loại sốt trộn salad có lượng calo cao lắm đấy!"
Lâm Chu nhìn xà lách trộn trong tay, lại nhìn xà lách được trồng trong đất, dường như bây giờ nó không còn tươi như vậy nữa.
Đây không phải là bỏ gần tìm xa ư!
"Sao anh biết thế?"
Sơ suất rồi! Trại chăn nuôi vậy mà cũng trồng rau nữa.
Thử hỏi có thứ nào tươi hơn rau trồng trong đất chứ!
Đến lúc đó, cậu làm gì còn hình tượng nam thần nữal
Chính cậu còn không chịu nổi tay nghề này của cậu nữa lài
Lâm Chu muốn giảm cân chủ yếu là do cậu làm đầu bếp, ngày nào cũng ăn quá nhiều.
"Thật ra, tôi cảm thấy quan tâm việc béo hay gầy làm gì! Chẳng phải cơ thể khỏe mạnh là được rồi à! Người xinh đẹp, dù có mập thì cũng xinh như thường thôi. Chả hiểu sao cứ phải thích gầy như thết"
Nếu không kiểm soát, cứ để mặc bản thân ăn uống thỏa thích như vậy mãi, có lẽ không đến hai tháng, cậu sẽ béo lên tận mấy cân!
"Vợ tôi nói tôi biết đấy! Ngày nào cô ấy cũng giảm cân, ăn cái gì cũng phải tính toán lượng calo. Cô ấy nói salad có lượng calo tương đối cao." Tốt xấu gì ông chủ Lâm cậu đây cũng có danh tiếng, rất đông fans. Lỡ sau này cậu béo lên, dù ở gần trong gang tấc mà fan vẫn không nhận ra cậu thì nhục biết mấy!
Lâm Chu im lặng gật đầu đáp: "Anh nói rất đúng! Tôi đi xem vịt quay thế nào đây!"
Dứt lời, cậu đứng dậy, đặt salad xà lách sang một bên rồi thêm chút than củi vào lò quay.
"Sư phụ Lâm, anh dùng than củi gì thế? Vịt quay anh làm thơm phức luôn."
Hàn Phương nhàm chán đi tò tò theo Lâm Chu, thấy thế bèn tiến đến trước lò, nhìn vịt quay bên trong.
"Tôi dùng gỗ cây táo, loại gỗ cây ăn quả như táo đốt chung với vỏ vải thiều sẽ giúp tăng thêm hương thơm trái cây, dùng để quay vịt sẽ thoang thoảng mùi tươi mát, đỡ ngấy, hương vị tốt hơn, màu sắc cũng thêm phần hấp dẫn."
Hàn Phương gật đầu hiểu ý, nhìn lò quay tản ra ánh lửa đỏ chót đang phát ra tiếng lách tách, còn vịt quay treo trên lò thì chảy mỡ xèo xèo.
Khi bật lò quay lên, độ nóng bắt đầu tỏa ra ngoài. Chỉ cần đứng quanh lò quay là có thể cảm nhận được rất rõ hơi nóng phả vào mặt. Còn mùi thơm vịt quay cứ như vật thể có ý thức, xông thẳng vào mũi người ta.
Thơm! Thơm quá xá!
Hàn Phương thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Cậu ta đã ăn vịt quay suốt hai ngày liên tục, đúng là ăn không đủ!
Hiện tại, đến giờ ăn mà không có vịt quay là cậu ta cứ cảm thấy cơm nước chả ngon lành gì.
Cậu ta chỉ ngửi mùi vịt quay thôi đã có thể xử sạch hai bát cơm.
"Màu vịt quay đẹp thật! Sư phụ nhớ tôi đặt bốn mươi con vịt quay cho tiệc cưới ngày mai đấy nhé! Tôi sẽ bảo người đến chờ từ sáng, anh có thể quay xong trước buổi trưa không?"
Lâm Chu: "Tôi làm hai lô vịt quay anh đặt trước, anh cho người đến lấy là được. Phải rồi, trước đó nhớ dẫn người đến để tôi nhìn trước nhé, không thì tôi lại chẳng biết ai là ai."
"Chắc chắn anh biết mài! Là bà chủ của trại chăn nuôi đó. Đến lúc đó, chị ấy sẽ tới lấy."
Lâm Chu đúng là biết người này thật.
Vợ của ông chủ Đinh - Mao Hiểu Yến đã từng đến quầy hàng mua vịt quay.
"Được.....
Thoáng chốc đã đến ngày Hàn Phương tổ chức hôn lễ.
Đang lúc trăm công nghìn việc, cậu ta vẫn không quên dặn dò Mao Hiểu Yến nhất định phải mang vịt quay nguyên vẹn về.