Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 428 - Chương 428: Đây Là Đến Ăn Cơm Á!

Chương 428: Đây là đến ăn cơm á! Chương 428: Đây là đến ăn cơm á!Chương 428: Đây là đến ăn cơm á!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất trí quyết định kêu Lâm Chu tiếp tục chiên bít tết, bọn họ trở lại phía sau đội ngũ tiếp tục xếp hàng.

Lâm Chu:...

Tại sao những khách hàng ruột này không xấu hổ chứ?

Lâm Chu bất đắc dĩ thu hồi kèn Xô-na, trở lại quây hàng tiếp tục chiên bít tết.

Một tảng bít tết nguyên, cắt thành từng miếng nhỏ, lần lượt cắt bỏ phần thịt khô cứng sau khi ủ khô bên ngoài, để lại phần bít tết mềm mại bên trong, hai mặt quét dầu oliu, sau khi nhiệt độ trên miếng sắt vừa tới thì đặt vào chiên.

Cà chua bi cũng được đặt vào trên miếng sắt.

Bít tết sắp chín còn có thể dùng bơ hòa tan để cải thiện hương vị.

Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ mất vài phút, đã cho ra lò sáu phần bít tết.

Lúc ăn cơm thổi Nhạc dạo cầu An Hà còn là bản kèn Xô-na độc tấu, đây phải là trình độ gì chứ!

Mấy khách hàng chờ đợi thấy bít tết ra lò, cũng không cần người ta nhắc nhở đã bắt đầu trả tiên, xoa tay chờ ăn.

Lâm Chu cứ cảm thấy những khách hàng này đến gây sự. Chứ đâu phải đến ăn cơm đâu!

Đều là khách hàng ruột, mọi người cũng không khách sáo, mở miệng chính là Nhạc dạo cầu An Hà.

Lâm Chu lại một lần nữa lấy ra kèn Xô-na, hỏi tốp khách hàng này muốn nghe bài gì.

"Thật sự muốn nghe 'Nhạc dạo cầu An Hà à?"

Miếng sắt một lần có thể chiên sáu phần bít tết chỉ với vài phút, tốc độ vẫn rất nhanh.

Kết quả những khách hàng ruột tới, thì muốn "tiễn" người ta đi.

Tục ngữ nói rất hay, khúc kèn Xô-na không phải thăng thiên chính là bái đường.

Vì cho khách hàng bầu không khí dùng cơm tốt đẹp, Lâm Chu đều tìm khúc nhạc vui để thổi.

Những khách hàng ruột thấy Lâm Chu biết thật thì vui vẻ gật đầu.

"Đây đâu phải cầu An Hà, phải là cầu Nại Hà mới đúng."

Đám người vây xem nháy mắt sôi trào.

"Đỉnh ghê, bài này không phải nên nằm nghe sao?"

Quả nhiên, khúc kèn Xô-na của Lâm Chu vừa vang lên.

"Tôi nằm xong rồi!"

Đùa thì đùa nhưng đúng là hay thật.

Ăn cơm kết hợp với âm nhạc đúng là có mùi vị khác, hợp với bầu không khí ven đường một cách bất ngờ.

Khúc nhạc này nghe kỹ quả thật rất hay.

"Khỏi phải nói, nhìn những khách hàng đó ăn vẫn khá thơm."

Trình độ thổi kèn Xô-na đỉnh chóp của Lâm Chu giúp nâng cao cấp bậc của quán ven đường. Khiến lực chú ý của người ta chuyển từ quán ven đường lên màn diễn tấu kèn Xô-na.

"Ơi giời ơi, vậy mà cũng có thể nuết trôi à."

Tiếng kèn Xô-na du dương vang vọng, truyền đến cả phụ cận quảng trường Thời Đại cũng có thể nghe thấy.

Người vây xem ở hiện trường cũng ngày càng đông.

Rất nhiều người có tiền cũng bị tiếng kèn Xô-na thu hút tới, vào xếp hàng ăn bít tết.

3000 tệ một phần, cản bước lượng lớn người qua đường muốn nếm thử, chỉ có thể xem náo nhiệt, nghe nhạc.

Người xếp hàng dùng bữa vừa đông lên. Mọi người cũng không xấu hổ nữa. Khi một người làm chuyện khác người thì có khả năng sẽ xấu hổ. Nhưng khi chuyện mà một đám người đều làm, người đông lên, chuyện kỳ quái cũng trở nên không kỳ quái.

Đám người Dương Hằng nghe xong, thì tụ lại nhỏ giọng thảo luận lát nữa khi bọn họ ăn nên chọn bài gì.

Nhìn thấy dáng vẻ những khách hàng ruột tự nhiên tập mãi thành quen như thế, bọn họ như được cổ vũ.

Có chuyện gì lớn đâu, không phải là ăn bít tết kết hợp với kèn Xô-na thôi sao, hiện tại hot như vậy, lỡ như về sau biến thành trào lưu cũng không biết chừng.

Tựa như cà phê trứng bắc thảo gì đó, lúc đầu cũng không ai kết hợp hai thứ này lại với nhau, kết quả lại bất ngờ nổi tiếng.

Bọn họ cảm thấy món Tây kết hợp với kèn Xô-na đã lên hot search rồi, hơn nữa nhiều người đến ăn như vậy, có vẻ đều rất bình thường, sợ rằng cũng sẽ như vậy.

Sau đó trong quần chúng vây xem còn có người chú ý tới đám người ăn mặc kỳ quái đang tụ lại thì thâm, lặng lẽ quay video đăng lên trên mạng.

Chính là nói có thể không quen những người này, nhưng cũng không gặp nhiều người ăn mặc kỳ lạ có hệ thống như thế.

"Anh Việt, bít tết này thật sự ăn ngon lắm hả? Mấy anh em đều hy sinh buổi hẹn hò với bạn gái đến ăn bít tết với các anh đó, nếu không ngon thì tôi lỗ to rồi."

Người đàn ông đội nón len, chỉ lộ ra hai con mắt, mũi, miệng ngẩng đầu nhìn Thẩm Thừa Việt thì thầm.

Thẩm Thừa Việt nhìn dáng vẻ chết tiệt của anh ta, đúng là không có mắt nhìn.

"Không phải chứ, mày ra ngoài như vậy mà không bị cảnh sát giao thông trên đường ngăn lại à?"

Người đàn ông nhìn Thẩm Thừa Việt cũng không tốt hơn anh ta bao nhiêu vẻ mặt không phục phản bác nói: "Tôi bị ngốc hay gì, sao trên đường có thể đội, xuống xe mới đội!"

Thẩm Thừa Việt:...

Mẹ nó, cảm giác hình như chỉ số thông minh của anh ta bị mang đi rồi!

Nghĩ đến bản thân và Dương Hằng ra ngoài như vậy, ở trên đường còn bị cảnh sát giao thông chặn lại kiểm tra giấy phép lái xe, Thẩm Thừa Việt thật sự rất hối hận.
Bình Luận (0)
Comment