Chương 433: Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia (1)
Chương 433: Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia (1)Chương 433: Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia (1)
Hai ngày nay, cơm Tây kèn Xô-na không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, người dân đến từ nhiều thành phố gần đó thậm chí còn vì xem náo nhiệt mà cố ý đến Khẩu thành check-in.
Dẫn đến số người tập trung ở quảng trường Thời Đại ngày càng nhiều.
Người xếp hàng ăn bò bít tết cũng đông hơn.
Lâm Chu còn chưa đến nơi hẳn đã thấy nhóm khách đứng xếp hàng.
Trương Minh Viễn và tổng giám đốc công ty đối tác cũng có mặt trong đội ngũ xếp hàng.
Hai người vừa đứng đấy vừa nói chuyện công việc.
Cạnh họ còn có trợ lý riêng của mỗi bên đang ghi chép.
Bọn họ như vậy hoàn toàn không hợp với bầu không khí xung quanh ở hiện trường, trông khá bắt mắt.
Tổng giám đốc công ty đối tác vừa nhìn người đông nghìn nghịt xung quanh vừa cảm khái.
Còn phải nói! Trong số những người xếp hàng, chỉ có mấy người họ mặc vest.
Nhìn Lâm Chu chiên bò bít tết ngay tại chỗ, anh nào còn tâm tư làm việc nữa? Sự chú ý đều bị bò bít tết bốc khói trên chảo sắt hấp dẫn.
Lâm Chu đến, Trương Minh Viễn thuận thế kết thúc chủ đề, tập trung chú ý vào Lâm Chu.
Vô cùng ăn khớp với xe bò bít tết!
"Không hổ là món bò bít tết kiểu Tây nổi tiếng toàn mạng gần đây. Nhiều người đến thật."
Ít nhất Lâm Chu vừa đến đã thấy bọn họ ngay.
Trợ lý của Trương Minh Viễn lập tức tiếp lời.
Công ty khách hàng của họ cũng ở Giang Đông, có thể dễ dàng đoán được một số tin tức. Để rút ngắn khoảng cách giữa hai công ty, anh ta chủ động bắt chuyện: "Trước khi được lan truyền trên mạng, ông chủ Lâm này đã bày quầy bán hàng ở thành phố Giang Đông, tổng giám đốc Trương từng ăn thử bao giờ chưa?"
"Tổng giám đốc Trương của chúng tôi là fan của ông chủ Lâm, rất thích tay nghề của ông chủ Lâm ạ."
Hôm qua, trợ lý của anh ta đã nắm được tin tức của Lâm Chu trước, biết trước đó ông chủ Lâm đang hot này đã bày quầy bán hàng ở Giang Đông.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt nhóm người Trương Minh Viễn.
Ông chủ công ty hợp tác nghe vậy thì tức khắc tươi cười, không hề có cảm giác lúng túng khi phải ăn cùng ông chủ phía đối tác ở quầy hàng ven đường. Ngược lại còn lộ vẻ rất vinh hạnh.
Trợ lý của Trương Minh Viễn trông thấy thì thâm cảm khái: Đúng là có khiếu làm ăn, yêu cầu không hợp lẽ thường thế này mà anh ta vẫn có thể vui vẻ phối hợp.
"Thế thì hay quá, tôi còn chưa ăn lần nào, hôm nay có lộc ăn rồi."
Lâm Chu mỉm cười, lên tiếng chào hỏi Trương Minh Viễn.
Chúng ta cùng là trợ lý nhưng sao anh có thể xuất sắc như vậy?
Trợ lý của Trương Minh Viễn lấy một chiếc bàn gấp từ vali anh ta mang theo, mở ra và đặt trên khoảng đất trống, sau đó lại lấy bốn cái ghế gấp dã ngoại nhỏ ra, hệt như ma thuật.
Trợ lý thanh toán, hai vị tổng giám đốc bưng đĩa bít tết đi đến một bên, nhìn khoảng đất trống không còn chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi xuống bồn hoa ven đường bắt đầu ăn.
Bò bít tết đỉnh cấp không cần ướp quá nhiều gia vị, chỉ cần rắc chút muối lên là đủ thơm ngon.
Động tác diễn ra như nước chảy mây trôi, khiến tổng giám đốc công ty đối tác và trợ lý nhìn đến trợn tròn mắt.
Cậu phân chia miếng bò bít tết trên chảo sắt xong thì cho một phần vào đĩa và trang trí bằng cà chua bi. Lúc đến đây, anh ta còn tò mò tại sao đi ăn cơm mà còn mang theo vali, không ngờ nó có công dụng ở đây!
Điều này há chẳng phải thể hiện rõ anh ta làm trợ lý không tốt à?
Tổng giám đốc công ty đối tác được mời ngồi xuống bàn gấp, mặt mày tràn đầy tươi cười khen trợ lý của Trương Minh Viễn.
"Tổng giám đốc Trương tuấn tú lịch sự, không ngờ trợ lý của anh cũng là người tài ba. Anh xem, hai chúng tôi đều không nghĩ tới, thật sự ngại quá, còn để hai người chuẩn bị!"
"À thì, là tôi quen tay hay việc thôi ạ."
Khi Lâm Chu bày quầy bán hàng, không phải lân nào cũng có bàn ghế. Xe ăn do hệ thống cung cấp, cậu chỉ thuận tiện bày ra. Nếu xe không trang bị sẵn bàn, đương nhiên cậu cũng không có.
Cảnh tượng đặc biệt như thế làm những khách hàng bưng bò bít tết ngồi trên lề đường còn lại trông thấy mà chết lặng.
Ăn ở quầy hàng ven đường còn mang theo cả bàn ăn à?
Hai ông chủ không hổ là người làm việc lớn, đều không thay đổi sắc mặt, bình tĩnh ngồi xuống ghế gấp dã ngoại nhỏ trước ánh mắt mọi người.
Một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, cạnh tay là ly rượu vang, vừa tao nhã cắt bò bít tết vừa tiếp tục trò chuyện về dự án hợp tác.
Thói quen bàn chuyện hợp tác trên bàn ăn của Hoa quốc không thể sửa được.
Nơi đó rất ồn ào, hai người họ mặt đối mặt ngồi nói chuyện, còn phải tăng cao âm lượng, gần như hét lên.
Nếu không trò chuyện một hai câu, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy lúng túng. Đang lúc không biết có nên tiếp tục hay không.
Lâm Chu thổi kèn Xô-na, cơ thể hai ông chủ vô thức lay động.