Chương 434: Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia (2)
Chương 434: Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia (2)Chương 434: Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia (2)
Ngay cả khi hai người đã sớm xem video xu hướng trên mạng, nhưng chưa từng trải nghiệm tại chỗ nên không biết uy lực trong đó.
Nghe được tiếng kèn Xô-na ở khoảng cách gần thế này thật sự làm người ta rung động rất lớn.
Khiến mọi người nhất thời quên mất mình đang làm gì, chỉ lo nhìn chăm chú vào Lâm Chu.
Hòa mình theo âm nhạc, bị dẫn dắt vào cảm xúc của khúc diễn tấu.
Quần chúng vây xem chờ cả buổi, cuối cùng cũng được thưởng thức màn trình diễn kèn Xô-na này.
Không có nhiều người ăn được một phần bò bít tết 3000 tệ.
Nhưng rất nhiều người đến tận nơi để nghe tiếng kèn Xô-na miễn phí.
Mỗi người đều giơ điện thoại lên quay phim, chụp ảnh Lâm Chu.
Từng miếng bò bít tết được khách hàng ngồi ngay ngắn ở lề đường dùng dao dĩa trong tay cắt nhỏ một cách thanh lịch.
Một số khách hàng mới đến đều là vì nghe Xô-na. Không giống khách hàng ruột chủ yếu đến để ăn, không quan tâm phần diễn tấu nhạc cụ trong bữa ăn.
Ăn bò bít tết không phối với tiếng kèn Xô-na, sao có thể thấy ngon?
Thứ họ cần là cảm giác dân dã gần gũi kia. ...
Bọn họ gọi món xong, chờ Lâm Chu chơi kèn Xô-na cho họ nghe mới cảm thấy ăn ngon.
Khi Lâm Chu bắt đầu chơi Xô-na, những khách hàng xung quanh ăn ngon miệng hơn nhiều.
Lâm Chu tập trung tinh thân chơi Xô-na, không hề bị lay động.
Tổng giám đốc công ty đối tác thấy người khác đều làm vậy, anh ta cũng nâng ly rượu vang lên.
Lúc này, vài khách hàng lắc nhẹ ly rượu vang trên tay.
Thời gian trôi qua trong thoáng chốc, còn họ thì chậm rãi thưởng thức.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của bò bít tết.
Đừng nói ông chủ công ty đối tác.
"Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi ngồi ăn ở lề đường thế này!"
Trương Minh Viễn gật đầu tán thành.
Không nhịn được cười khẽ.
Chẳng phải anh cũng là lần đầu tiên à!
Có lẽ vì cậu là người ưu tú nên làm gì cũng xuất sắc.
"Ông chủ Lâm thổi Xô-na thật sự rất hay!"
Nhưng nếu chỉ đơn giản đánh giá từ góc độ âm nhạc.
Khi nghe tiếng kèn Xô-na, ít nhiều gì nó cũng mang hàm ý khác.
Trương Minh Viễn không ngờ Lâm Chu chẳng những nấu ăn ngon mà còn thổi kèn Xô-na hay như vậy.
Không chỉ thế.
Lúc nghĩ đến đây, Trương Minh Viễn không nhịn được nhìn Lâm Chu, trên mặt còn có ý cười.
Lâm Chu quay đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Trương Minh Viễn.
Trương Minh Viễn mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu với Lâm Chu.
Còn thuận thế nâng ly rượu vang trong tay lên cao.
Như thể đang mời rượu. Thấy tình huống này, sao Lâm Chu có thể không khách sáo một chút?
Tuy cậu không ngừng thổi kèn Xô-na.
Nhưng cậu vẫn cất bước đến gần chỗ Trương Minh Viễn.
Nói đến thì Lâm Chu còn cảm thấy hơi áy náy.
Bạn bè đến ủng hộ mình.
Kết quả, khách hàng quá đông, cậu không có cách nào biểu diễn riêng cho người ta.
Đây đúng là một tiếc nuối nhỏ.
Lâm Chu chỉ có thể đến gần một chút.
Xem như làm nổi bật vị khách danh dự.
Để Trương Minh Viễn nghe rõ hơn.
Nếu một khúc kèn Xô-na đáng giá 100 tệ, thì nói gì cũng phải cho Trương Minh Viễn nghe được 50 tệ.
Lâm Chu dần dần đến gần.
Mới đầu, Trương Minh Viễn cũng không cảm thấy có gì khác thường.
Nhưng nhìn Lâm Chu càng lúc càng gần.
Tiếng kèn Xô-na kia từ từ trở nên cao vút bên tai.
Trương Minh Viễn rõ ràng thấy hơi không được tự nhiên.
Cảm giác này cứ như đang tham gia một bữa tiệc lớn ở nông thôn.
Kèn Xô-na được thổi ở một bên, tất cả mọi người ngồi ăn ở một bên khác.
Thế cũng chẳng có gì.
Nhưng khi người thổi kèn Xô-na đứng chơi ngay trước bàn anh, không khỏi khiến người ta thấy mất tự nhiên.
Cộng thêm tiếng kèn cao vút...
Trương Minh Viễn thấy người của công ty đối tác nhìn mình.
Trong mắt anh ta có ẩn ý hỏi thăm đối xử khác biệt.
Anh ngượng ngùng cười nói.
"Bạn bè, bạn bàèI"
Đối tác hờ hững gật đầu.
Lúc nói đến câu này.
Lâm Chu đã đứng cạnh bàn hai người.
Giờ thì hay rồi, không chỉ có tiếng kèn Xô-na ngay bên cạnh.
Mà ánh mắt mọi người xung quanh đều hướng qua đây.
Hai người vốn còn xem như điềm tĩnh, nhưng khi Lâm Chu đứng trước mặt.
Hai người không tránh khỏi biến thành tiêu điểm rồi.
Tuy ban đầu hai người còn bình thản tự nhiên, nhưng lúc này cũng không nhịn được cảm thấy mặt mình dần nóng hơn.
May mà Trương Minh Viễn vẫn có thể kiên trì.
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lâm Chu, gắng gượng nặn ra nụ cười trên mặt.
Sau đó, anh nhìn về phía đối tác của mình nói.
"Bạn tôi thổi kèn Xô-na đỉnh lắm đúng không? Tôi nói anh nghe, trước đây tôi đã từng tham dự không ít tang lễ, nhưng đều không giống thế này..." Trương Minh Viễn còn chưa dứt lời.
Đối tác trước mặt lên tiếng.
"Hả? Anh nói gì cơ?"
Tiếng kèn Xô-na quá cao, làm đối tác không nghe rõ lời nói của Trương Minh Viễn. Trương Minh Viễn khẽ giật mình.
Một giây sau cao giọng nói.
"Tôi nói là! Bạn tôi thổi kèn Xô-na trâu bò chưa kìall"
Lần này, đối tác đã nghe rõ Trương Minh Viễn nói gì.