Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 435 - Chương 435: Tôi Nói Là! Bạn Của Tôi Thổi Trâu Bò Chưa Kìa!!

Chương 435: Tôi nói là! Bạn của tôi thổi trâu bò chưa kìa!! Chương 435: Tôi nói là! Bạn của tôi thổi trâu bò chưa kìa!!Chương 435: Tôi nói là! Bạn của tôi thổi trâu bò chưa kìa!!

Lập tức đáp lại.

“Trâu bò! Trâu bòI”

Ngoài miệng đối tác khen trâu bò, nhưng thấy Lâm Chu thổi càng hào hứng hơn.

Anh ta vô thức hơi cúi thấp đầu xuống.

Phải thừa nhận, ông chủ thổi hay thì hay đấy!

Chỉ là hơi bị gần...

Lúc đầu, vị tổng giám đốc này còn rất tùy ý.

Nhưng bây giờ anh ta trông có vẻ khá dè dặt.

Nếu không phải đang ngồi ở quầy hàng ven đường, người đi đường còn tưởng đang xem cảnh CEO bàn chuyện làm ăn trên TV.

Mới đầu, sự chú ý của mọi người đều rơi lên người Lâm Chu.

Bày trí của bàn bọn họ thật sự rất cao.

So với những khách hàng khác.

Nhưng qua thời gian dài, nhóm người Trương Minh Viễn cũng thu hút không ít ánh mắt.

Đầu tiên, cách ăn mặc của họ rất khớp với xe bò bít tết, đầu là mặc đồ vest đi giày da, còn mang theo cặp đựng hồ sơ. Trợ lý thì cầm theo máy tính bảng để ghi chép công việc.

Phải nói ngay từ lúc Lâm Chu đứng ở đây thì nơi này đã biến thành tiêu điểm rồi.

Thời điểm trợ lý của Trương Minh Viễn lấy một chiếc bàn gấp từ vali ra, không chỉ một người trợn tròn mắt.

Tiếp đến, lúc dùng bữa, người khác đều đứng đấy hoặc ngồi ở lề đường.

Hay ghê! Bọn họ tự mang theo bàn ăn.

Hai người trông hệt như doanh nhân thành đạt.

Chuyện này làm đám người xung quanh cảm thán:

Sau khi Lâm Chu mặc đồ vest, thổi kèn Xô-na gia nhập nhóm, bày trí lập tức cao hơn.

Giờ thì tương đương với khúc kèn Xô-na 100 tệ, hai người họ đã chiếm hết 99.

Sau khi có chiếc bàn, khung cảnh bọn họ dùng bữa là hai vị tổng giám đốc ngồi đối diện nhau trên ghế gấp dã ngoại nhỏ. Trên bàn có bò bít tết và rượu vang, hai trợ lý đứng chờ phía sau, trông ngầu lòi cực.

"Còn nói gì nữa, thú vị quá đi!"

"Tôi cũng thấy vậy!"

Nhưng sau một hồi, có người nói.

Mới đầu, mọi người cũng chỉ tán gấu vài câu.

"Ý tưởng hay đấy! Đến quầy hàng ven đường bàn chuyện làm ăn."

"Sao tôi cảm thấy tổng giám đốc mặt tròn nhìn quen lắm?"

"Ha ha ha ha ha, đây là các vị tổng giám đốc nào ra bàn chuyện làm ăn đây!"

"Có phải tổng giám đốc công ty bất động sản Hồ Đạt ở đường bên cạnh không? Tôi thấy ảnh chụp trên biển quảng cáo chính là người này."

"Tôi search thử thì hình như đúng thật đấy! Mọi người xem này."

Bị người ta nhận ra rồi.

Dù giọng nói của những người xung quanh không rõ lắm, nhưng hành vi chỉ chỉ trỏ trỏ thì rất rõI Thấy phản ứng của đám người này.

Tổng giám đốc công ty bất động sản Hồ Đạt không khỏi do dự.

Dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc mà.

Ngồi ăn bò bít tết ở lề đường, anh ta vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, nhưng bị cả đám người xung quanh chỉ trỏ bàn tán âmï...

"Má ơi, vậy mà là tổng giám đốc Hồ thiệt kìa!"

"Tổng giám đốc Hồ cũng ăn bò bít tết ở lề đường!"

"Bởi tôi nói sao ông chủ Lâm lại đến gần bàn đó thổi kèn Xô-na. Hóa ra là tổng giám đốc Hồ đến cổ động!"

"Tổng giám đốc Hồ ơi tổng giám đốc Hồ, công ty bất động sản Hồ Đạt của anh còn tuyển người không?"

Sắc mặt tổng giám đốc Hồ càng lúc càng đỏ, nhìn mọi người vây quanh trong chốc lát, không khỏi ngượng ngùng cười trừ.

Trong chớp mắt anh ta quay mặt đi.

Đầu không khỏi cúi thấp hơn.

Đúng lúc này, ánh đèn xung quanh đột nhiên bật sáng.

Nhìn theo ánh đèn này, tổng giám đốc Hồ vốn đang cúi thấp đầu thấy vậy thì muốn vùi đầu xuống bàn luôn.

Tổng giám đốc Hồ như thế.

Trương Minh Viễn cũng không khá hơn là bao.

Có người giống như sợ Trương Minh Viễn không nghe được.

Còn lớn tiếng hô lên.

"Người đàn ông ngồi đối diện tổng giám đốc Hồ Đạt là ai thế? Trông trẻ lắm, có ai biết không?"

Có người hỏi ắt có người trả lời.

Người nọ cũng hô to.

"Tổng giám đốc Trương! Là tổng giám đốc Trương! Tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Vinh Bang."

"Đúng đúng, công ty anh ta có giá trị thị trường hơn 1 tỉ! Lần trước, công ty chúng tôi sử dụng vật liệu xây dựng của họ đấy."

"Biết nước sơn Vinh Bang không? Là của công ty anh ta đấy!"

Người nọ không hô lên còn đỡ.

Anh ta vừa hô to, cơ thể Trương Minh Viễn lập tức cứng đờ.

Anh cũng thế, ngồi ở lê đường ăn bò bít tết không sao cả.

Nhưng khi bị người ta điểm mặt chỉ tên...

Mặt Trương Minh Viễn càng ngày càng đỏ, hệt như ngọn lửa bùng cháy từ lâu.

Anh cũng lặng lẽ cúi thấp đầu.

Hai tổng giám đốc nhìn nhau một lát.

Khó xử cười gượng.

Tổng giám đốc Hồ lên tiếng trước.

"A... Ha ha, không ngờ còn bị người ta nhận ral"

Trương Minh Viễn cũng lúng túng cười trừ.

"Còn chẳng phải thế à! Bình thường tôi hiếm khi lộ mặt bên ngoài, không ngờ vẫn có người biết mặt tôi."

"Ừm..." Hai người đang trò chuyện thì đúng lúc này, tiếng kèn Xô-na của Lâm Chu cũng ngừng lại. Khúc kèn đã kết thúc.

Không có tiếng kèn, âm thanh xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn.

Có người hô to.

"Tổng giám đốc Hồ, bò bít tết có ngon không?"
Bình Luận (0)
Comment