Chương 439: Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh lắm đó (1)
Chương 439: Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh lắm đó (1)Chương 439: Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh lắm đó (1)
Đám người bị hành động ăn một hồi rồi nằm xuống nghe diễn tấu kèn Xô-na của Lục Tín chọc cười.
Nhất thời nắm được tỉnh túy của bữa ăn Tây kèn Xô-na.
Giữa những tràng cười ồn ào, Lâm Chu quay lại nhìn về phía Lục Tín ngã xuống.
Cậu cũng tưởng khách hàng đang đùa giỡn bèn cực kỳ phối hợp đến gân mấy bước.
Chỉ mấy bước này đã giúp cậu nhận ra có gì đó không ổn. ...
Cũng khó trách mọi người cảm thấy Lục Tín đang đùa.
Người tốt nhà ai ăn xong lại lăn ra ngủ chứ.
Kết hợp với tiếng kèn Xô-na cao vút tại hiện trường, hiệu quả tiết mục tiến lên max level.
Lâm Chu vốn cũng cho rằng người nọ đang gây sự, nhưng gọi hai tiếng, thấy người ta không phản ứng, nháy mắt đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Chu nhìn vẻ mặt Lục Tín bình thản nằm ngủ trên mặt đất, cảm thấy không ổn.
Hơn nữa tư thế này cũng không phải rất thoải mái.
Người bình thường gây sự, cũng không thể sau khi nằm xuống thì không có chút động tĩnh nào nữa, ngay cả mí mắt cũng không run rẩy.
Có gì đó sai sai nha!
"Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, trên mặt đất lạnh lắm đó."
Chủ weibo nổi tiếng trên mạng hôm nay đến hiện trường đều không bằng, toàn bộ xem một mình Lục Tín biểu diễn.
Không đúng, bít tết của cậu làm sao có vấn đề được, cũng không thể thổi kèn Xô-na "tiễn" người ta đi chứ!
Biến cố đột ngột này, ngay cả quần chúng vây xem cũng sửng sốt, nhưng vẫn không thấy khách hàng trên mặt đất có phản ứng gì.
Lúc này, Lâm Chu cực kỳ hoảng loạn. Sau khi người này ăn bò bít tết mà cậu làm thì nằm xuống. Không phải là ăn xong gặp vấn đề gì chứ?
Tiếng kèn Xô-na đột nhiên im bặt, tiếng ồn ào của người chung quanh nói chuyện nhất thời trở nên rõ ràng hơn.
Trong tay khách hàng ruột bên cạnh còn bảo vệ rượu vang của Lục Tín, nhìn thấy Lâm Chu vươn tay thử hô hấp của người trên mặt đất, cũng hoảng sợ trừng to mắt.
Đừng chơi vậy chứt
Cậu chỉ ra ngoài bày quầy hàng, sao còn chơi lớn như thết
Lâm Chu hoảng sợ, nhanh chóng ngồi xổm xuống, thử vươn tay để dưới mũi Lục Tín một lát, xác định người còn thở, mới thở phào một hơi.
Trời ạ, người này sẽ không bị "tiễn" đi thật chứ?
Có Lâm Chu thấy nguy không loạn xử lý, khách hàng ruột cũng không suy nghĩ miên man, run rẩy lấy điện thoại ra gọi.
Khách hàng ruột tưởng tượng đến đây, cũng suýt nhữn chân.
Anh là người cuối cùng nói chuyện với đối phương, nếu người này có chuyện gì, anh bị vu cáo thì làm sao đây!
"Còn thở không?”
Lâm Chu nằm úp sấp trên người Lục Tín cảm nhận tiếng tim đập của đối phương, tiếng hít thở trong phạm vi bình thường, bình tĩnh nói: "Còn thở, đừng hoảng hốt, gọi 120."
"Ông chủ Lâm, sao... Sao lại thế này?"
Lúc này khách hàng bên cạnh còn có quần chúng vây xem cũng biết đã xảy ra chuyện. "Sao lại thế này? Người ngất xỉu rồi?"
"Không phải gây sự?"
"Sao tiếng kèn Xô-na ngừng rồi, xảy ra chuyện gì à?"
"Hiện trường có nhân viên y tế không?”
Mọi người thấy Lục Tín không phải gây sự mà là ngất đi, cũng trở nên sốt ruột.
"Không phải là ngộ độc thức ăn chứ?"
"Sao có thể, nhiều người ăn như vậy, chỉ có một mình anh ta ngã xuống, khẳng định là nguyên nhân khác."
"Không phải là ăn vạ chứ hả?”
"Cảm giác cũng không giống, vừa nãy không phải đang ăn khá vui vẻ à, đột nhiên ngã xuống, tôi còn tưởng gây sự."
Đám người lần lượt nghị luận, còn có người giơ di động chụp lại, góp vui.
Xuất hiện biến cố này, toàn bộ bảo vệ phụ cận cũng chạy lại, duy trì trật tự.
Quảng trường Thời Đại ở trung tâm thành phố, giao thông nhanh và tiện, không bao lâu xe cứu thương đã tới.
Nhờ bảo vệ mở đường, đám người vây xem nhường đường cho xe cứu thương.
Lúc mấy nhân viên cứu hộ nhận được điện thoại đã hiểu được tình huống hiện trường, vừa xuống xe thì nhìn thấy Lục Tín ngã trên mặt đất, vội vàng kêu người ta nâng cáng đưa vào xe cứu thương.
Tất cả mọi người là người lạ, bên Lâm Chu còn có rất nhiều khách hàng đang chờ, hơn nữa là chuyện của quầy hàng cậu, Lâm Chu đang chuẩn bị dọn quầy đi đến bệnh viện thì khách hàng ruột chủ động đứng ra nói sẽ đi theo xe cứu thương xem tình huống, kêu Lâm Chu không cần lo lắng.
"Ông chủ Lâm, nhiều người đến vì anh như vậy, anh nên tiếp tục buôn bán, tôi đi theo xem thử."
Bên cạnh còn có khách hàng ruột khác thấy thế cũng tỏ vẻ có thể đi cùng, đông người, lỡ như có chuyện gì cũng dễ nói rõ ràng.
Đừng thật sự xảy ra chuyện gì lại vu cáo bọn họ. Chuyện này không cẩn thận là không được đâu!
"Vậy được, làm phiên các anh rồi."
Lâm Chu nhìn mấy khách đang xếp hàng thì đồng ý.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng bít tết này cũng không chiên được nữa.
Cũng không biết tình huống gì, lỡ như là ngộ độc thức ăn thì cậu cũng không thể bán bít tết này nữa.
Cũng không thể là ngộ độc thức ăn đâu nhỉ?
Không thể nào, đây là nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày cậu vận chuyển bằng đường hàng không tới, hôm nay nhiều người ăn, cũng đâu sao.