Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 440 - Chương 440: Anh Trai? Anh Trai? Đừng Nằm Nữa, Mặt Đất Lạnh Lắm Đó (2)

Chương 440: Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh lắm đó (2) Chương 440: Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh lắm đó (2)Chương 440: Anh trai? Anh trai? Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh lắm đó (2)

Trong lòng Lâm Chu vẫn hơi hoảng, bày quầy hàng lâu rồi, lần đầu tiên xuất hiện chuyện như vậy.

Nhưng trước quầy hàng còn xếp một hàng dài, bỏ người lại thì quả thật không tốt lắm, chỉ có thể để khách hàng đi theo xem thử.

Tuần này bày quầy hàng quả thật có quá nhiều người vây xem, làm cậu hơi bị động.

Vốn nhiệm vụ cũng không quy định bán bao nhiêu phần, nếu không nhiều người vây xem, cậu bán một phần rồi đi, hoặc là không có khách hàng đến, tức là bày quầy rồi dọn quầy, cũng không thành vấn đề.

Nhưng nhiệt độ quá lớn, các fan quá mức nhiệt tình, khiến Lâm Chu cũng rất bị động.

Nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày cần cũng càng ngày càng nhiều.

Thời gian bày quây hàng cũng càng ngày càng dài.

Dọn quầy về đến nhà là cậu sắp mệt chết rồi.

"Bác sĩ, người không sao chứ?”

Lục Tín được đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra một lượt, vẻ mặt bác sĩ kỳ quái đi ra, thấy hai khách hàng ruột lo lắng hỏi, muốn nói lại thôi.

Nếu xảy ra chuyện gì, người vây xem ở hiện trường lại đông, lỡ như có tài khoản marketing truyền thông nói lung tung, ném họa lên đầu ông chủ Lâm, ảnh hưởng bọn họ ăn cơm thì làm saol

Người này ngã xuống trước quầy hàng của ông chủ Lâm đó.

Nhìn hai khách hàng ruột này vô cùng hoảng hốt.

"Bác sĩ, có vấn đề gì thế? Anh nói nhanh lên đi!"

Chiên bít tết không khó, nhưng thổi kèn Xô-na cũng là chuyện cực kỳ tốn sức. ...

Khách hàng ruột nhớ lại trước khi người này ngã xuống, hình như quả thật có nhấp một ngụm rượu vang.

Bác sĩ cũng không ngờ, hàm lượng cồn có một chút cũng có thể khiến người ta ngất đi.

Khách hàng ruột:...

"À, người không sao, chỉ là dị ứng cồn nên ngất đi, ngủ một giấc, chờ cồn tan ra là được."

Sợ bóng sợ gió một hồi, xác định Lục Tín không thành vấn đề, không ảnh hưởng bọn họ hoặc là ông chủ Lâm, trái tim nhấc lên của khách hàng ruột nhất thời được buông xuống.

"Vậy anh gì ơi, bên phía ông chủ Lâm còn đang chờ tin tức đó, tôi canh ở đây, anh trở về thông báo cho mọi người đi."

"Được, cứ như vậy đi."

Bọn họ vẫn khá bất ngờ.

Hai khách hàng, một người ở lại bệnh viện xem tình huống, một người gọi xe về quảng trường Thời Đại.

"Mọi người ăn cơm, có dị ứng gì nhất định phải nói nhé, đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không phải tất cả người dị ứng đều may mắn như vậy, ngủ một giấc là khỏe, có vài dị ứng nghiêm trọng có thể mất mạng."

Lâm Chu cũng không ngờ là nguyên nhân này.

"Người không sao, chỉ là dị ứng cồn nên ngất đi, bác sĩ nói ngủ một giấc dậy là ổn."

Khách hàng ruột cũng không úp mở gì, giải thích thẳng.

Trước kia bày quầy hàng chưa từng bán rượu, nên quên mất còn có người dị ứng cồn.

Mọi người ở hiện trường còn chưa đi, sau khi thấy khách hàng lên xe cứu thương đến bệnh viện quay trở về, lập tức hỏi thăm.

Lâm Chu thật sự sợ có người dị ứng thức ăn gì ở quầy hàng của cậu, dẫn đến gặp chuyện không may, tuy không liên quan tới cậu mấy, nhưng suy cho cùng là có ảnh hưởng.

"Bình thường người dị ứng chắc biết bản thân bị dị ứng chứ, ví dụ như tôi dị ứng hải sản, ăn vào là trên người phát ban đỏ, ăn cơm bên ngoài khẳng định sẽ chú ý."

"Đúng đó, dị ứng cũng không nói, đó là bản thân không để ý, liên quan gì tới ông chủ Lâm."

"Có thể người ta cũng không biết bản thân dị ứng."

"Cũng may không sao...

"Nếu không phải nguyên nhân do bít tết, chúng ta tiếp tục đi."

Sau khi Lục Tín được xe cứu thương đưa đi, Lâm Chu nhìn khách hàng ở hiện trường, cũng không bán bít tết nữa, dẫn theo mọi người đợi tin tức.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, cho dù không có kèn Xô-na diễn tấu để xem, những quần chúng đứng xem xung quanh cũng không đi, chờ bên bệnh viện cho ra kết quả.

Hiện tại chứng minh khách hàng không sao, là nguyên nhân của bản thân, mọi người cũng yên tâm ăn cơm xem biểu diễn.

"Đúng đó ông chủ Lâm, chúng tôi đã chờ tới bây giờ rồi, nếu không được ăn, sợ sẽ chết đói mất."

"Không, tôi cảm giác tôi sắp đói đến ngất xỉu, đến lúc đó ông chủ Lâm khẳng định sốt ruột nhét bít tết vào miệng tôi, hehe, tưởng tượng như vậy vẫn khá đẹp đó."

"Anh có thể thử xem, xem tôi có đánh anh không."

"Ha ha ha ha ha, đùa chút thôi, ông chủ Lâm mau chiên bít tết đi-"

Nếu khách hàng ngã xuống không liên quan đến món ăn của ông chủ Lâm bán.

Mấy khách hàng xếp hàng đợi nửa ngày cũng bắt đầu trấn an Lâm Chu.

Lâm Chu cười gật đầu.

"Thật xin lỗi, chậm trễ thời gian dùng cơm của mọi người."

Lâm Chu nói xong trở về sau quầy hàng, bắt đầu làm bít tết.

Không khí hiện trường lại trở vê náo nhiệt như trước.

"Thật tốt quá, lại có thể xem biểu diễn kèn Xô-na, tôi còn chưa xem đủ đó."

"Chính giữa tuy chậm trễ chút, nhưng thời gian hôm nay ông chủ Lâm bày quầy hàng dài hơn rồi, he he, có thể nhìn ông chủ Lâm thêm một lát cũng tốt."
Bình Luận (0)
Comment