Chương 450: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (2)
Chương 450: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (2)Chương 450: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (2)
Hai người liếc nhau, như thể đã hoàn tất giao dịch gì đó, cả hai mỉm cười đầy vui sướng.
"Khụ khụ, thằng nhóc này! Lần sau không được làm thế nữa đâu đấy! Lần này thôi. À mà..."
Hai người còn chưa nói xong đã nghe một giọng nói vô cùng kích động của ông bác ở phía sau xe.
"Hả? Một quả trứng trà mà 10 tệ? Sao cậu không ra đường cái cướp tiền luôn đi, thế còn kiếm tiền nhanh hơn!"
Ông bác trước mặt kích động đến mức đứng phắt dậy.
Mặt mày ông đỏ bừng cả lên.
Một quả trứng trà 10 tệ?
Ông bác đi tuyến xe buýt này không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không biết đã mua bao nhiêu quả trứng trà.
Lâm Chu nghe vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Cái gì chứ! Trứng trà vốn có giá 2 tệ một quả là cao lắm rồi!
Ông bác khó nén nổi tâm trạng kích động.
Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng?
Giờ giá tăng lên gấp 5 lần luôn?
"Cậu trai này, làm gì có ai làm ăn như cậu chứ! Cậu bán giá cắt cổ quá rồi đấy!"
Hôm nay chẳng qua là đổi người khác bán thôi.
Nói thật thì một quả trứng trà 10 tệ đã coi như rất rẻ rồi.
Lâm Chu báo giá cho ông.
Ai biết ông bác này vừa nghe giá một phát là bùng nổ ngay tại chỗ luôn.
Lúc nãy, cậu vừa lên xe, ông bác này thấy cậu xách cái thùng giữ nhiệt trong suốt, bên trong toàn là trứng trà, biết cậu đến bán ít đồ nên muốn mua một quả trứng trà, thuận tiện hỏi xem một quả bao nhiêu tiền.
"Ông bác ơi, giá tiền này của cháu không tính là mắc đâu ạ! Hơn nữa, cháu còn công khai giá..."
Cậu còn không thèm nghe theo đề xuất của hệ thống nữa.
Lúc này, Lâm Chu nhìn ông bác trước mắt, bất đắc dĩ nói.
Hệ thống còn đề xuất cậu bán 20 tệ kìal
Lâm Chu nói chưa dứt câu thì ông bác đã to tiếng tiếp tục làm ầm ï.
Ông bác ôm cục tức. Sáng sớm ông chưa ăn gì, thấy trên xe có người bán trứng trà nên muốn mua một quả ăn lót dạ.
Nghe Tiểu Ngô hỏi, ông bác giận không có chỗ trút, mở miệng đáp.
"Ngại quá ngại quá! Chuyện gì thế? Đây là sao vậy?"
Tiểu Ngô vốn đang trò chuyện với chú Đinh, thấy cảnh này vội đi tới, không ngừng dò hỏi.
"Cậu hỏi cậu ta đi! Cậu ta bán trứng trà bán 10 tệ một quải! Tôi chưa từng gặp người nào bán giá cắt cổ thế đâu."
"Giá như vậy mà còn không đắt á? 10 tệ tôi mua được bao nhiêu quả trứng gà đấy! No chết cậu luôn còn được..."
Kết quả dạ chưa lót được đã gặp phải chuyện đen đủi thế này.
Tiểu Ngô nghe ông bác nói xong thì lập tức trừng to mắt nhìn Lâm Chu đầy khiếp sợ.
Anh biết Lâm Chu đến để bán trứng trà, nhưng không biết giá của món trứng trà này là 10 tệ một quả.
Giá đó ai mà ăn được? Thế nên anh vội hỏi.
"Ông bác ơi, thế này đi, bác chê đắt thì không mua nữa! Bỏ qua đi được không?" Ông bác sống hơn nửa đời người còn chưa từng đụng phải chuyện như vậy, cứng đầu nổi cơn tam bành, cười giận dữ nói.
"Không được! May mà tôi mở miệng hỏi thêm một câu đấy! Nếu tôi không hỏi, có phải đã bị mất 10 tệ này rồi không? Tốt xấu gì, lão già tôi cũng sống ở đây mấy chục năm rồi, lần đầu tiên gặp phải chuyện bố láo như thế. Nếu tôi không gọi hai người đến cho cậu biết mặt, chắc anh cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm?"
Ông bác này còn muốn gọi người đến nữa?
Lâm Chu nghe nói thế thì ngớ cả người.
Cậu chỉ bán trứng trà thôi mà.
Cho dù hơi đắt thật nhưng cũng đâu đến nỗi khiến ông bác này phải gọi người đâu?
Chỉ thấy ông bác nói xong lập tức móc điện thoại ra, bấm bấm rồi lớn giọng quát vào điện thoại.
"Alo! Cảnh sát à? Chú đã ăn trứng trà 10 tệ một quả bao giờ chưa?"
Vãi beep, báo cảnh sát!
Lâm Chu ngu người luôn.
Ngoài miệng ông bác nói gọi người, lúc ông gọi, Lâm Chu cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng tốn cả buổi trời, hóa ra vụ gọi người của ông bác là báo cảnh sát.
Cuộc gọi vừa được kết nối, ông đã hỏi thẳng cảnh sát từng ăn trứng trà 10 tệ bao giờ chưa...
Đây là điều Lâm Chu chưa từng nghĩ đến.
Lúc này, cậu xịt keo cứng ngắc.
May mà Lâm Chu phản ứng mau lẹ.
Gọi điện thoại báo cảnh sát à?
Cậu vội nói với ông bác.
"Ơ kìa... Ông bác..."
Ông bác lé mắt lườm Lâm Chu, không thèm để ý đến cậu.
Thậm chí còn nói với đầu bên kia điện thoại thế này:
"Các chú mau đến đây đi. Đúng! Người bán trứng trà còn đang trên xe! Tôi nói các chú chứ, tiểu thương ham lợi như vậy phải nghiêm trị không tha! Tôi đảm bảo sẽ canh người cho các chú, không cho cậu ta bỏ chạy! Nếu không phải tôi lắm miệng hỏi một câu thì suýt nữa cậu ta ăn luôn 10 tệ của tôi rồi. Các chú dám tin không?"
Lâm Chu thấy cảnh này, vốn đang định khuyên can một phen: "..."
Cả người sa mạc lời luôn.
Trên thực tế, Tiểu Ngô chứng kiến một màn này cũng há hốc mồm.
Suy cho cùng, anh vẫn còn trẻ, đối mặt với tình huống này không biết nên xử lý thế nào.