Chương 451: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (3)
Chương 451: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (3)Chương 451: Chẳng lẽ gà đẻ quả trứng này là gà vàng? (3)
Nhưng chú Đinh lái xe tuyến này đã lâu, gặp gỡ nhiều người, tương đối thành thục hơn một chút.
Chú cũng coi như từng giao thiệp với ông bác này nhiều lần, biết ông bác này là người ghét ác như thù, tính tình nóng nảy, thẳng thắn.
Chú cũng biết chuyện gì thế nào, bèn nhanh chân bước đến nói.
"Tôi nói chứ, ông anh này, đều là hiểu lầm thôi! Anh không tin cậu ta, chẳng lẽ còn không tin tôi à..."
Chú Đinh còn chưa nói xong.
Ông bác ôm điện thoại di động đã liếc nhìn chú Đinh, sau đó quay đầu nói với đầu dây bên kia điện thoại.
"Lại còn có băng đảng nữa! Các chú đến nhanh lên đi, tôi sợ tôi không chịu được!"
Chú Đinh: “...'
Nhưng thấy ông bác này đã bỏ xuống điện thoại.
Lúc này, nụ cười trên mặt chú trông còn khó coi hơn cả khóc.
Lâm Chu thấy thế cũng bó tay chấm cơm.
Chú Đinh chỉ không hiểu tại sao tự dưng lại thành băng đảng tội phạm rồi?
Chờ đã, dù gì cũng là người quen cơ mài
Cậu vốn định giải thích thêm một chút với ông bác.
Được lắm, không cho chú tí mặt mũi nào luôn!
"Hôm nay để tôi cho mấy người mở mang tâm mắt về giao thiệp sâu rộng của tôi! Tôi nói mấy người biết, cảnh sát sẽ tới ngay thôi! Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, một phát ăn ngay! Mấy người ai cũng đừng chạy. Đừng thấy tôi tuổi đã cao, mấy người muốn chạy cũng không thoát được đâu..."
Thôi hết cách rồi.
Ông bác cúp điện thoại rồi nhìn ba người Lâm Chu, Tiểu Ngô và chú Đinh, dõng dạc nói.
"OK fine..."
Tiểu Ngô thấy thế cũng đành bất lực.
Gọi điện thoại báo cảnh sát cũng coi là có giao thiệp sâu rộng à?
Cứ như ai gọi điện báo cảnh sát, các chú cảnh sát đến được là chuyện đáng để tự hào lắm ấy.
Đúng là hiếm thấy!
Nhưng anh nhìn thời gian, suy nghĩ một chút rồi đẩy nhẹ Lâm Chu đang đứng cạnh, nhỏ giọng nói.
Lâm Chu muốn nói hai câu, nhưng nghĩ lại vẫn lắc đầu cười khổ.
Dù cậu bán hơi đắt nhưng thứ qua tay cậu cực kỳ đáng đồng tiền bát gạo.
Cậu không hiểu! Cậu chỉ bán trứng trà thôi mà! Cậu chạy làm gì?
Lâm Chu nghe anh nói lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Hơn nữa, mấy quả trứng trà này đều ghi giá công khai mà...
"Hay là anh chạy trước đi, để tôi ngăn cản ông bác này một lát giúp anh?"
"Thôi đi, chờ cảnh sát đến rồi nói tiếp."
Cậu chỉ bán trứng trà bình thường thôi.
Chẳng lẽ còn có thể vì bán giá hơi đắt mà bị bắt vào sở cảnh sát à?
Nói gì thì nói, chỉ có chú Đinh là bất đắc dĩ nhất.
Chú chỉ lái xe thôi mà... Sao lại ra nông nỗi này rồi?
Thấy ông bác cứ chắn ở cửa, còn nhìn chằm chằm bọn họ.
Chú Đinh xem như đã hiểu.
Được!
Hôm nay kiểu gì chuyến xe này cũng xuất phát trễ tí cho coi.
May mà đây là tuyến xe đến trấn nhỏ.
Trên thực tế, thời gian xuất phát của mỗi chuyến không quá gắt. Sớm hay muộn một chút đều được.
Nhưng trên chuyến xe này vẫn còn hành khách khác nữa. Họ đều là những ông bà cụ, thấy vậy cũng bàn tán chuyện vừa xảy ra.
"Cậu trai này bán đắt thật!"
"Đúng đấy! Làm gì có trứng trà nào giá đắt như vậy chứ!"
"Hình như đồ xuất khẩu cũng không mắc thế đâu?"
"Chả có nhẽ trứng trà này là hàng nhập khẩu?"
Lâm Chu: "...'
Lâm Chu không bày tỏ gì, nhưng ông bác kia thì càng thêm hưng phấn khi nghe mấy câu nói ủng hộ ấy.
Không đến mức ý chí chiến đấu sục sôi, nhưng ít nhất vào lúc này ông chính trực bùng nổ. Hai mắt ông gần như trợn tròn thêm mấy phần.
Cũng may, tình huống này không kéo dài lâu.
Chẳng mấy chốc, tiếng động cơ ô tô truyền đến từ bên ngoài.
Không bao lâu, một chiếc xe cảnh sát dừng sát phía trước xe buýt.
Có hai cảnh sát bước xuống từ trên xe.
Cảnh sát vừa lại gần xe buýt, ông bác đã hưng phấn không gì bằng.
"Tôi báo cảnh sát! Là tôi gọi người!"
Cảnh sát nghe ông nói thế, khóe miệng không khỏi co giật, nhanh chóng đi lên xe hỏi.
"Có chuyện gì?"
Ông bác vừa nghe cảnh hỏi lập tức chỉ vào Lâm Chu, kể lại tình huống vừa rồi.
Trong lúc đó còn không quên thêm mắm dặm muối.
"Giá đắt chưa! Bán cắt cổ chưa! Chỉ sợ mùng 1 tháng giêng cũng không dữ như vậy! May mà gặp được tôi đấy! Nếu đổi thành người khác không thèm hỏi, cứ thế mua trứng trà trước rồi cậu ta đòi 10 tệ thì sao mà được?"
"Hôm nay cậu ta dám bán 10 tệ, ngày mai cậu ta dám bán 100 tệ! Hôm sau nữa còn dám bán 1000. hôm sau của hôm sau nữa..."
Lâm Chu lần nữa cạn lời.
Cậu cảm thấy ông bác không phải đang nói cậu bán trứng trà, mà là đang lãi mẹ đẻ lãi con.
Cũng may chú cảnh sát trước mặt cũng không nghe nổi nữa, vội khoát tay.
Anh đã biết tình hình đại khái trước khi đến đây, cộng thêm lý do của ông bác và lời thêm thắt của những người khác trong xe.
Cảnh sát đã nắm được sơ bộ chuyện gì xảy ra.
Sau đó, anh đi tới trước mặt Lâm Chu, nhịn không được nói.
"Cậu bán trứng trà 10 tệ một quả? Đúng là hơi đắt! Không thể làm ăn buôn bán như thế được đâu..."