Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Phú Quý À, Anh Đừng Để Bị Lừa Như Tôi! (1)

Chương 456: Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi! (1) Chương 456: Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi! (1)Chương 456: Phú Quý à, anh đừng để bị lừa như tôi! (1)

Thật sự rất tuyệt...

Món này ăn ngon như vậy, chả trách bán 10 tệ một quải

Mùi thật sự rất thơm. Ngửi thôi đã thấy thơm, ăn trong miệng càng nức mũi hơn.

Chẳng mấy chốc, xe buýt sắp lăn bánh.

Lâm Chu và Tiểu Ngô mang theo trứng trà xuống xe, chuẩn bị chuyển sang chuyến xe kế tiếp.

So với chuyện xảy ra trên xe buýt trước đó, chiếc xe này hài hòa đến mức làm Lâm Chu cảm thấy bất ngờ.

Xem ra vẫn có nhiều người biết nhìn hàng lắm!

"Thế nào? Bây giờ chúng ta đi đến trạm dừng nhé!"

Sau khi Lâm Chu và Tiểu Ngô xuống xe, trên xe buýt vẫn lưu lại mùi thơm của trứng trà.

Có đến hai thùng trứng trà, hiện tại còn một thùng chưa bán hết.

Trừ khi thực tế không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, bình thường Lâm Chu sẽ không lựa chọn thông báo khách hàng ruột đến để thừa cơ mưu lợi hoàn thành nhiệm vụ. Huống chỉ còn không có tính khiêu chiến. Điểm ngon miệng do nhóm khách hàng ruột cung cấp không nhiều bằng khách hàng mới.

Ngoại trừ vài người lớn chiều ý con cháu hoặc ngửi được mùi thơm rồi muốn ăn thử, người chân chính bỏ tiền ra mua vẫn khá ít.

Tuy giá 10 tệ rẻ hơn phân nửa giá bán hệ thống đề nghị nhưng vẫn quá đắt so với giá thị trường hoặc đối với trấn nhỏ như trấn Lâm Thủy này.

Có thể để càng nhiều người nếm được món ngon này cũng là một chuyện rất có ý nghĩa.

"Được."

Xe buýt chạy đi ngày càng xa, các cô các dì không nhìn thấy bóng dáng Lâm Chu và Tiểu Ngô đâu nữa.

Mùi thơm kia còn quẩn quanh nơi chóp mũi.

Hành khách không mua trứng trà ban nãy ngửi thấy hương thơm còn vương vấn trong xe, không nhịn được hít sâu, nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.

Phùng Hanh mua năm quả trứng trà, vẫn chưa ăn xong.

"Hồi nãy lúc người ta còn ở đây, tôi hỏi bà ăn không, bà không nỡ tốn tiền. Bây giờ người ta đi rồi bà lại thèm. Bà vậy có coi được không!"

"Trứng trà 10 tệ đúng là hơi đắt, nhưng hương vị thật sự thơm ngon lắm."

Bác gái nói chuyện bày ra vẻ mặt tiếc nuối, bác trai bên cạnh tức giận liếc mắt.

Sau đó, họ chuyển sự chú ý sang Phùng Hanh ngồi cạnh cửa sổ xe.

Vừa rồi, bác trai định mua trứng trà ăn thử, ông chưa từng thấy trứng trà nào thơm như vậy. Dù 10 tệ khá là đắt nhưng không phải ông mua không nổi. Nếu đã thật sự muốn ăn thì không cần mua nhiều, chỉ mua một quả nếm thử mùi vị thôi cũng được.

Phùng Hanh nghe lời này lập tức cảm thấy mình tiêu xài hơi xa xỉ.

Bỏ ra ăn trứng trà, bà không nỡ.

Bác gái cũng muốn ăn lắm chứ! Nhưng 10 tệ ở nông thôn có thể là chi phí sinh hoạt cả một ngày.

"Ông giàu quá nhỉ! 10 tệ một quả, tự làm ở nhà không biết được bao nhiêu quả đấy! Ngon cách mấy cũng không phải thứ chúng ta ăn nổi."

Bác trai cũng không lên tiếng.

Lúc này tiếc nuối thì làm được gì! Trứng trà 10 tệ, anh vậy mà mua một hơi năm quả.

Đúng là vừa tỉnh ngủ, tứ chỉ nhanh hơn não.

Chỉ hoạt động dựa vào bản năng, không có lý trí.

Nếu đổi lại lúc tỉnh táo, anh sẽ không làm được chuyện tiêu pha thế này. Trứng trà đắt như vậy há có thể ăn no bụng được?

Cùng lắm thì mua một quả nếm thử cho đã cơn thèm thôi.

Chẳng qua anh không hối hận. Vì mùi thơm trứng trà vẫn còn đọng lại trong miệng đủ để khiến anh chết mê chết mậệt. ...

Một phía khác, ông bác báo cảnh sát ngồi xe buýt về đến thôn.

Ông xuống xe cũng không về nhà ngay mà đến thẳng chỗ cây đại thụ ở trạm tình báo trong thôn, tìm hội nhóm nói chuyện phiếm.

Sáng sớm, địa điểm nói chuyện phiếm không nhiều người.

Đúng lúc bạn già của ông bác cũng đang có mặt ở đó, trông thấy ông từ xa vội hô to.

"Phú Quý- mau đến đây. Vừa khéo đang nói tới anh này. Trước đó anh lên trấn trên bán rau đúng không?”

La Hữu Căn thấy Vương Phú Quý lề mà lề mề đi mấy bước mất cả buổi trời, sốt ruột hô lên.

Vương Phú Quý nghe tiếng gọi này, tức giận tăng nhanh bước chân.

Anh thì biết cái gì!

Đi chậm mới có khí thế!

"Hôm nay anh buôn bán thế nào? Sớm vậy đã bán hết rồi à?"

Chờ Vương Phú Quý đi đến trước mặt, La Hữu Căn lấy một điếu thuốc ra đưa qua, thuận miệng hỏi.

Vương Phú Quý nhận lấy nhưng lại không hút thuốc vội, ngược lại bày ra vẻ mặt tôi có chuyện lớn muốn nói đây, hắng giọng.

"Bán hết rồi, chuyện này không quan trọng. Để tôi kể mấy anh nghe, lúc tôi ngồi xe buýt về thì gặp được một cậu trai trẻ bán trứng trà trên xe."

Nghe ông nói thế, mọi người trong thôn vốn tưởng sẽ nghe được drama gì lớn lắm đều tức giận liếc mắt.

"Còn tưởng anh muốn nói vụ gì. Trứng trà có gì lạ đâu. Người ta bán nhiều lắm đấy thôi!"

La Hữu Căn và Vương Phú Quý có quan hệ tốt, nghe ông nói thì thẳng thừng cà khia.

"Mấy anh nghe hết đi đã. Quan trọng là một quả trứng trà giá 10 tệ!"

"Cái gì!"

"Trứng trà gì mà tận 10 tệ?”

"Phú Quý, anh đừng để bị gạt."
Bình Luận (0)
Comment