Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 458 - Chương 458: Hôm Qua Tôi Ngồi Xe Buýt Nào Đến Nhỉ?

Chương 458: Hôm qua tôi ngồi xe buýt nào đến nhỉ? Chương 458: Hôm qua tôi ngồi xe buýt nào đến nhỉ?Chương 458: Hôm qua tôi ngồi xe buýt nào đến nhỉ?

Mức tiêu thụ ở trấn nhỏ không cao, trứng trà chỉ có thể bán với giá từ 1 đến 5 tệ thôi.

Giá cả gấp đôi thế này thật sự không bán được đâu.

Ngay lúc Tiểu Ngô đang suy nghĩ xem ngày mai có nên tìm người kích thích mua hàng không thì Lâm Chu lên tiếng trước.

"Đừng lo, anh cảm thấy trứng trà tôi làm ngon không?"

Không cần do dự trước câu hỏi này, Tiểu Ngô lập tức gật đầu.

Nói thật, đời này anh chưa từng ăn trứng trà nào ngon đến thế.

Bình thường, lúc anh ăn trứng trà, làm gì có đường vân rõ ràng như vậy! Trên lòng trắng trứng có một ít mảng màu nâu nhạt đã xem như trứng trà ngon lắm rồi.

Anh còn ăn phải trứng trà chả khác gì trứng luộc, trứng cực kỳ tanh, không thơm chút nào.

Cậu luôn rong ruổi trên những chuyến xe buýt, trứng trà thơm như vậy, cậu không tin không có ai cắn câu. ...

Trứng trà này thơm phức đến mức hoàn toàn không có đối thủ.

Hương vị càng thơm ngon hết xảy, lòng trắng trứng không mùi sẽ hấp thu mùi trà và mùi của nước cốt trà, trở nên thơm ngon hơn. Kết cấu trơn mềm phối với hương vị êm dịu, tuyệt cú mèo!

Nhìn đã biết không hề tâm thường.

Trứng trà do Lâm Chu làm vừa bóc vỏ, những đường vân trên lòng trắng trứng sâu cạn khác nhau, tựa như sứ trong lò, vô cùng bắt mắt.

"Ngon thì không cần lo rồi. Bán thêm hai ngày sẽ có khách mua thôi."

Trứng chiên ăn còn ngon hơn trứng luộc.

Sau đó, đợt trứng gà ta tươi mới đã được giao đến.

Sau khi ăn xong, bọn họ lại ngẫu nhiên đến từng trạm xe buýt để bán trứng trà.

Cuối ngày, hai thùng trứng trà cậu chuẩn bị vẫn chưa bán hết.

Giữa trưa, Lâm Chu và Tiểu Ngô ăn món mì sợi đặc sắc của trấn Lâm Thủy trong một quán có tiếng ngon trên trấn, phối hợp với trứng trà vẫn còn nóng là hết nước chấm.

Chỉ đành mang lên trấn bán.

Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Vương Phú Quý và La Hữu Căn đã hái rau trong vườn nhà mình để lên trấn bán.

Trên cơ bản, nhà nào ở nông thôn cũng trồng rau ăn không hết, nên sẽ không mua rau nhà người khác.

Lần này, Lâm Chu rút kinh nghiệm không nấu hết nữa mà chỉ nấu năm mươi quả, tránh cho không bán hết.

Rau được bọn họ trồng ở nông thôn rất nổi tiếng trong mắt người thành phố, lần nào cũng bán hết.

Bây giờ thì Vương Phú Quý nói vậy.

"Nếu không ngon thì tôi chắc chắn không nỡ, nhưng mùi vị ngon thật. Chờ lên trấn anh ăn thử sẽ biết."

Qua một đêm, La Hữu Căn vẫn chưa bình tĩnh lại sau chuyện trứng trà 10 tệ một quả.

"Anh nói xem anh thật sự cam tâm à? Rau anh vất vả vác trên lưng, lên trấn bán chỉ kiếm được tầm 10 tệ. Một quả trứng trà 10 tệ mà anh cũng chấp nhận ăn!"

"Tôi từng này tuổi đầu, hơn 70 tuổi rồi, còn sống được bao lâu nữa đâu! Cả đời vất vả nuôi lớn ba đứa con, đứa nào cũng lập gia đình, có tương lai hết rồi. Tôi còn không thể hưởng phúc à?"

Số tiền kiếm được chỉ đủ ăn hai quả trứng trà.

Nhưng đâu giống những gì ông nghĩ lúc vừa nghe trứng trà giá 10 tệ một quả hôm qual

Trong tình huống đã nếm được mùi vị còn muốn ăn nữa, tất nhiên, sao ông nói được câu cam tâm? "Được được được, tôi không nói lại anh, ngược lại tôi muốn xem thử trứng trà 10 tệ một quả còn có thể nở ra hoa luôn không."

Hai ông bác thì thâm to nhỏ đứng chờ xe buýt ngay cửa thôn, bắt chuyến xe sớm nhất lên trấn bán rau.

Chờ đến lúc ngồi lên xe buýt quay về thôn lại gặp rắc rối.

"Ấy- Hôm qua tôi ngồi xe buýt nào đến nhỉ?"

Vương Phú Quý đứng ở trạm chờ, sờ đầu cẩn thận nhớ lại.

La Hữu Căn:...

"Thế giờ sao đây?"

La Hữu Căn đặt chiếc giỏ tre trống rỗng xuống đất, cầm đòn gánh đứng sang bên cạnh, mờ mịt nhìn thoáng qua hai đầu đường.

"Kệ đi, cậu trai trẻ đó nói cả tuần này đều bán trên xe buýt, có lẽ chúng ta đến đại một trạm nào đó là có thể gặp thôi.'

Vương Phú Quý không phải người hay xoắn xuýt, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa.

Ông thấy một chiếc xe buýt chạy ngang qua lập lôi kéo La Hữu Căn lên xe.

Chú Đinh quanh năm lái xe buýt trên tuyến đường này, vừa thấy Vương Phú Quý đã nhận ra đây chính là ông bác báo cảnh sát hôm qua.

Không ngờ bây giờ lại gặp nữa.

Đối với ông bác một lời không hợp lập tức báo cảnh sát này, chú thật sự sợ hãi.

Vương Phú Quý thấy chú Đinh lái xe thì vô cùng mừng rỡ.

Chứng tỏ ông chỉ tùy tiện chọn mà đã lên đúng xe, quả là rất may mắn.

"Ây dà, lại gặp được bác tài Đinh rồi! Không biết hôm nay cậu trai trẻ bán trứng trà có đến không? Hôm nay tôi đặc biệt dẫn ông bạn già của tôi cùng đến ăn thử đây."

Hành khách còn lại trên xe nhìn hai ông bác vừa lên xe đã ngồi xuống ghế phía trên, hết sức quen thuộc trò chuyện với bác tài. Ai cũng nhìn sang bằng ánh mắt tò mò.

Chú Đinh giật khóe miệng.

Mỗi ngày chú đều lái xe trên tuyến đường này, chẳng phải gặp được chú là chuyện rất bình thường à?
Bình Luận (0)
Comment