Chương 459: Sau đó thì sao? (1)
Chương 459: Sau đó thì sao? (1)Chương 459: Sau đó thì sao? (1)
Nhưng chú không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu.
Chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước.
Chú Đinh nhớ lại trứng trà ăn hôm qua cũng vô thức nuốt ngụm nước miếng.
"Có lẽ sẽ đến nữa, khi nào đến trạm tôi dừng lại xem thử."
Tiểu Ngô đã sớm đánh tiếng chào hỏi chú Đinh. Chú biết hai người họ sẽ lên xe buýt bán trứng trà cả tuần nên không mấy lo lắng.
Chỉ sợ không chú ý để lỡ cậu.
Vương Phú Quý thầm thở phào nhẹ nhõm, kéo La Hữu Căn ngồi xuống. Ông nghe chú Đinh nói, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, Lâm Chu cũng bắt đầu di chuyển giữa những chiếc xe buýt dưới sự dẫn dắt của Tiểu Ngô.
La Hữu Căn ở bên cạnh nhìn hành động của ông lão hơn 70 tuổi mà sợ hãi, vội đến đỡ ông.
Lâm Chu nghĩ nếu đi cùng tuyến đường, có khi sẽ gặp được khách quen.
Hai người đi vài bước về phía trước. Người trên xe cũng chú ý đến hai người đang đứng trước trạm dừng.
Tiểu Ngô và Lâm Chu thấy có một chiếc xe buýt từ xa chạy đến.
Chắc sẽ bán tốt hơn ở trạm dừng mới.
Vương Phú Quý trông thấy bóng người quen thuộc, mừng rỡ võ đùi, nhảy dựng lên.
Tuyến đường hai người chọn vẫn như hôm qua.
Bọn họ sống lâu như vậy rồi, làm gì lại mất bình tĩnh thế chứ! Không có dáng vẻ trầm ổn, để người khác nhìn vào đánh giá thế nào đây!
Dáng vẻ kích động của ông lại thu hút ánh mắt của các hành khách còn lại trên xe.
Dù La Hữu Căn đã lớn tuổi nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ đến nỗi mặt nóng bừng.
"Trời đất thánh thần thiên địa ơi, anh làm gì đấy! Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã bật dậy, còn nhảy dựng nữa, không sợ ngã hả?"
Chú Đinh vui mừng vì sắp được ăn trứng trà, lái xe thẳng đến trước mặt Lâm Chu và Tiểu Ngô, từ từ mở cửa xe ra.
Chú Đinh đâu cần ông bác Vương nhắc nhở.
Ngay khi xe chạy đến ngã tư, chú đã nhận ra hai người ở trạm dừng trông rất giống cậu trai trẻ đến bán trứng trà hôm qua.
"Cậu trai trẻ bán trứng trà đang chờ kìa. Bác tài, mau tấp vào đó đi."
Với nhiều năm kinh nghiệm lái xe, chú đỗ xe ở vị trí nà Lâm Chu và Tiểu Ngô không cần phải đi thêm bước nào, chỉ cần nhấc chân là có thể lên xe.
Dù nhiều người trẻ tuổi đã từng thấy cậu trên mạng, nhưng trên cơ bản, trước đó lúc cậu bày quầy bán hàng đều đeo khẩu trang.
Có khi một minh tinh xuất hiện trước mặt bọn họ cũng chưa chắc đã có người nhận ra, đừng nói chỉ Lâm Chu.
Trấn nhỏ thế này có rất ít người trẻ tuổi, phần lớn đều là người trung niên và cao tuổi. Người cao tuổi thậm chí còn không dùng điện thoại di động.
Lâm Chu nhìn cửa xe mở ra trước mắt, thấy mình được chăm sóc tận tình mà hoảng hốt.
Cậu ra khỏi cửa không đeo khẩu trang cũng chẳng ai nhận ra cậu.
Đây gọi là cực kỳ chu đáo! Chú Đinh đỗ xe xong, mong đợi nhìn Lâm Chu.
Kể cả khi người biết cậu trên mạng xuất hiện ngoài đời, trừ phi vô cùng quen thuộc, nếu không sẽ rất khó tưởng tượng người bán trứng trà trên xe buýt ở trấn nhỏ này chính là ông chủ Lâm đang hot ầm ầm trên mạng tuần trước.
Ông chủ Lâm mặc vest, đi giày da và ông chủ Lâm ăn mặc đơn giản, thoải mái tùy ý ở trấn nhỏ gần như chênh lệch một trời một vực.
Thế nên, hiếm khi Lâm Chu có thể bày quầy bán hàng tự do tự tại đến vậy.
Cậu vừa lên xe, chú Đinh đã lấy tờ 50 tệ đưa qua trước nhất.
"Cậu trai trẻ, lấy tôi năm quả trứng trà đi."
Hôm qua chú còn chưa ăn đã ghiền. Hôm nay, chú Đinh cố ý chuẩn bị sẵn 50 tệ trong túi, chỉ chờ Lâm Chu đến sẽ lập tức ăn được ngay.
Ông bác La lặng lẽ ở một bên chú ý Lâm Chu chứng kiến một màn này, đôi mắt vốn híp lại nhanh chóng trừng to kinh ngạc.
Cái gì?
Bỏ ra 50 tệ mua năm quả trứng trà?
Người này không chỉ lừa gạt mỗi ông bạn già của ông thôi à?
Chắc không đến mức ấy đâu, bác tài này trông rất khôn khéo mà.
La Hữu Căn bối rối sờ đầu mình.
Vương Phú Quý ngồi bên trong đã không chờ kịp nữa.
Lâm Chu còn chưa kịp bước lên xe, ông đã đứng dậy trước, bỏ qua La Hữu Căn, đi thẳng đến chỗ Lâm Chu trước cửa xe.
"Cậu trai trẻ, tôi cũng lấy hai quả."
Lâm Chu vừa lên xe đã có mối làm ăn, vui vẻ mở thùng giữ nhiệt ra. Trong chớp mắt, mùi thơm nồng đậm tươi mới lan tỏa trong xe.
Những hành khách vô cùng tò mò về trứng trà ngửi được mùi thơm này, ai nấy đều ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Chu.
"Trứng trà này bán thế nào? Thơm quá đi."
Trong khoang xe vốn tràn ngập đủ loại hương vị như: Xăng, đồ ăn sáng, phân gia súc, vân vân.
Mãi đến khi mùi thơm trứng trà này dùng tư thế thắng lợi tuyệt đối áp đảo tất cả mùi vị khác thường ở đây. Chỉ để lại mùi thơm này quanh quẩn trước mũi các hành khách, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Lâm Chu lấy túi bóng ra, đóng gói năm quả trứng trà và đưa qua cho bác tài trước, một tay giao tiền, một tay giao trứng trà.