Chương 460: Sau đó thì sao? (2)
Chương 460: Sau đó thì sao? (2)Chương 460: Sau đó thì sao? (2)
Sau khi hoàn thành giao dịch, cậu đang định trả lời câu hỏi của hành khách trong xe thì ông bác Vương chờ ở một bên đã trả lời trước một bước giúp cậu.
"10 tệ một quả."
Giọng Vương Phú Quý rất to, vang vọng vào lòng các hành khách đang muốn mua trứng trà ăn thử.
Thật ra, tảng sáng trên xe buýt gặp được người bán trứng trà, ai chưa ăn bữa sáng đều muốn mua hai quả lót dạ.
Trứng trà cũng chẳng phải thứ gì đắt lắm.
Nhưng hành khách này không ngờ hiếm khi mình chủ động một lần lại đổi lấy sự im lìm thật sâu.
Trứng trà gì mà tận 10 tệ một quả?
Ai ăn cho nổi!
"Sau đó thì sao?”
Cả nhóm hành khách đều im re.
Ông bác Vương nói hệt như đang kể chuyện, chẳng những giọng điệu lên xuống đầy cảm xúc mà còn có cả biểu cảm và động tác.
"Hầy, mọi người không biết đâu! Hôm qua tôi nghe được cái giá này cũng hết cả hồn, còn cho rằng đã gặp phải kẻ buôn bán lừa gạt, cứ thế báo cảnh sát. Có hai cảnh sát đến, mọi người đoán thử xem kết quả thế nào!"
Không cần chờ Lâm Chu mở miệng, ông bác Vương kích động, nhiệt tình nói cho mọi người biết trứng trà 10 tệ một quả ngon đến cỡ nào.
Khiến mọi người trên xe nhìn mà sửng sốt.
Không đúng, có người ăn nổi, bác tài đã ăn được rồi!
Hôm qua, La Hữu Căn cũng từng nghe điều tương tự một lần.
Lâm Chu đứng một bên đóng gói xong hai quả trứng trà. Giờ cậu vươn tay ra không được, không vươn tay ra cũng không xong.
Cậu lúng túng nhìn ông bác kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Câu đầu tiên lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả hành khách trên xe. Ai cũng hào hứng nhìn ông bác Vương, chờ ông kể tiếp.
Nhưng ông cảm thấy Vương Phú Quý có khả năng cao bị người ta lừa gạt.
Ông thấy trứng trà trong tay cậu, tò mò lấy tiền ra mua một quả.
Tuy Vương Phú Quý nói rất ngon.
Lúc này, sự chú ý của ông đều tập trung lên người Lâm Chu.
Ông phải tự mình nếm thử mới biết được.
“Ngon quát"
Tiền vất vả có được lúc sáng sớm còn không đủ mua hai quả trứng trà, nhưng lại đủ làm La Hữu Căn cảm thấy đau lòng.
Nếu muốn kiếm tiền từ việc bán những thứ rau này thì thật sự không kiếm được bao nhiêu.
Kia là rau nhà họ tự trồng, ăn không hết mới mang lên trấn bán, cũng là tiền vất vả cực nhọc kiếm được. Nếu ăn không hết sẽ thấy lãng phí và tiếc nuối.
Bên tai là lời kể hùng hồn của ông bạn già, La Hữu Căn xem như nghe đọc sách, nhận lấy trứng trà, bóc vỏ rồi cắn một miếng.
10 tệ một quả quá đắt, ông bán rau cả buổi sáng cũng chỉ mới kiếm được mười mấy tệ. Càng lớn tuổi, răng càng yếu, bình thường La Hữu Căn ăn nhiều nhất là các món hầm mềm và đồ ăn thanh đạm.
Hiếm khi ăn thứ gì ngon thế này.
Vừa cho vào miệng đã có thể cảm nhận được mùi trứng trà thơm lừng. Đó là mùi thơm của các loại gia vị và thuốc bắc phối hợp cùng nhau tạo thành nước cốt trà, rất thơm. Khiến người ta vừa ngửi đã thấy thèm thuồng. Cắn một miếng là có thể tưởng tượng được nó ngon đến mức nào.
Sau đó, hương thơm dịu nhẹ của lá trà càng làm hương vị tổng thể của trứng trà tăng lên một bậc, thêm chút hương trà nhè nhẹ.
Trứng gà vốn đã có hương vị đậm đà, có thể thấy nguyên liệu được cậu dùng là trứng gà ta. Lòng đỏ trứng vàng ươm, mỗi lần nhấm nháp một miếng đều chất chứa mùi thơm nồng đượm.
La Hữu Căn không tiếng động ăn hết một quả.
Răng ông không tốt, ăn tương đối chậm, chậm rãi nhấm nháp trong miệng.
Ngược lại càng cảm nhận được hương vị trứng trà rõ hơn.
Ông ăn với vẻ mặt hài lòng.
Vương Phú Quý vô cùng phấn khích kể xong cả quá trình hôm qua gọi cảnh sát, vừa quay đầu lại thấy ngay La Hữu Căn ngồi đó híp mắt ăn ngon lành.
Vương Phú Quý: ??2
"Hể, anh làm gì đấy hả? Tôi còn chưa nói xong mà anh đã ăn rồi? Chẳng phải anh nói 10 tệ một quả đắt à, anh còn nỡ ăn!"
Vương Phú Quý tức giận nhìn ông bạn già của mình.
La Hữu Căn không lên tiếng, lập tức lấy tờ 100 tệ khỏi ví tiền. Vương Phú Quý nhìn đến trừng to mắt.
Gì đây?
Mua nhiều vậy luôn à?
Không phải anh nói trứng trà 10 tệ một quả đắt quá nên không nỡ ăn mà?
Vương Phú Quý nhìn 100 tệ này, choáng váng cả người.
Người cao tuổi sống ở nông thôn, một tuần cũng không tiêu xài đến 100 tệ đâu!
Bình thường người này vô cùng bủn xỉn, không ngờ lại có thể ra tay hào phóng như vậy!
Vương Phú Quý cứ như lần đầu tiên mới quen La Hữu Căn, không nhịn được nhìn chằm chằm vào ông.
"Ông chủ nhỏ, lấy tôi thêm mười quả trứng trà nữa, múc nhiều cốt trà một chút."
Lâm Chu nhận lấy 100 tệ cũng rất kinh ngạc.
Hôm qua là thời điểm làm ăn ế ẩm nhất kể từ lúc cậu bày quầy bán hàng đến nay.
Cậu vốn tưởng hôm nay cũng không khác gì, nào ngờ vừa ra bán đã gặp được mối làm ăn lớn!