Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 461 - Chương 461: Mua Nhiều Vậy Luôn À? (1)

Chương 461: Mua nhiều vậy luôn à? (1) Chương 461: Mua nhiều vậy luôn à? (1)Chương 461: Mua nhiều vậy luôn à? (1)

"Có ngay ạ."

Lâm Chu cất tiền, trở tay lấy túi bóng ra đựng mười quả trứng trà, lại múc một ít cốt trà vào ngâm trứng bên trong túi.

Lúc này, Vương Phú Quý mới nhớ đến hai quả trứng trà của ông.

"Ông chủ nhỏ, hai quả trứng trà tôi mua đâu?"

Lâm Chu đưa hai quả trứng trà đã đóng gói xong qua cho ông, trong đó cũng có một ít cốt trà.

La Hữu Căn cầm mười quả trứng trà, buộc chặt túi, cho vào sọt tre. Sau đó, ông mới thong thả nói: "Lát tôi về nhà thay bộ đồ rồi đến nhà con trai ở huyện thành. Vừa hay mang theo ít trứng trà qua đó, có lẽ bọn nhỏ chưa từng ăn trứng trà ngon thế này."

Nếu La Hữu Căn ăn một mình, chắc chắn ông sẽ rất keo kiệt, 10 tệ một quả đâu có rẻ. Nhưng ông đến nhà con trai, chắc chắn sẽ sẵn lòng mua một chút mang qua cho con cái nếm thử.

"Nghe anh nói tôi mới nhớ. Vậy tôi cũng mua nhiều chút."

Lúc đầu, người cảm thấy đắt, không có ý định mua nhìn hai ông bác vừa mở miệng đã mua 100 tệ trứng trà, khó tin trợn trừng mắt.

Ông lại lấy thêm mấy chục tệ ra từ trong túi, đếm một hồi chỉ có 75 tệ, không đủ 100 tệ. Thế là ông nhìn về phía ông bạn già của mình.

Hành khách trong xe sốt ruột hết cả lên.

Trông thấy hai ông lão này mua gần hết một thùng trứng trà.

"Hê hê, ông bạn già, chỗ tôi còn thiếu chút đỉnh, anh cho tôi mượn một ít trước đi. Ra ngoài bán rau nên không mang theo nhiều tiền."

Tính đến hiện tại, bọn họ ngửi thấy mùi vị, hỏi giá cả, còn chưa nói muốn mua hay không mà đã sắp hết đến nơi rồi.

Vương Phú Quý chỉ chú ý trứng trà của mình, quên béng con cháu, chợt cảm thấy ngượng ngùng.

Trứng trà 10 tệ một quả, họ còn chưa thấy bao giờ, nhưng mấy người họ mua tận 50,100 tệ. Thật sự làm người khác khó mà tin tưởng.

Hành khách bối rối, ánh mắt lộ rõ vẻ không hiểu nổi, nhưng cũng rất tò mò.

Bọn họ ngờ ngợ hai ông bác này và bác tài đều được mời diễn.

Chẳng lẽ giá này rất bình thường, chỉ có bọn họ thấy đắt thôi ư?

"Cậu trai trẻ, tôi cũng mua một quả."

Chủ yếu là quá thơm, làm người ta tò mò nó có vị thế nào.

"Lấy tôi hai quả nếm thử luôn."

Cũng có hành khách bị cảnh này hấp dẫn, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng do trứng trà sắp bán hết, ngửi mùi thơm tràn ngập trong xe, không nhịn được cũng đến gần mua hai quả nếm thử.

Tiểu Ngô đứng bên cạnh thấy việc làm ăn bỗng chốc khởi sắc, xem như thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ không biết thổi kèn Xô-na, không thành vấn đề, thuê người là được.

Tại sao lại nói cậu là người sáng tạo trào lưu? Bởi vì có người bắt chước.

Đến lúc anh sắp xếp mọi thứ cho ông chủ ổn thỏa, về đến nhà lại muốn điều tra thêm tư liệu của ông chủ. Lúc tìm hiểu một chút mới phát hiện ông chủ anh phải phục vụ chính người sáng tạo trào lưu cơm Tây kèn Xô-na hot trên toàn mạng.

Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Chu, anh cảm thấy cậu trông rất quen, nhưng lúc đó chỉ muốn phục vụ ông chủ thật tốt. Khi cơm Tây kèn Xô-na của Lâm Chu nổi tiếng trên mạng, có rất nhiều người làm ăn thấy được cơ hội, có người ở thành phố khác, cũng có người bản địa Khẩu thành đua nhau bắt chước bày quầy ven đường.

Anh vốn không biết ông chủ mình phải đón tiếp là ai.

Còn mở rộng thêm cơm Tây kết hợp đàn piano, cơm Tây phối đàn violon, chủ yếu là thu hút khách hàng.

Độ hot cơm Tây kèn Xô-na của Lâm Chu trên mạng vẫn chưa qua đi, ngay khi cư dân mạng đang tò mò thì những quầy hàng ven đường tương tự lần lượt xuất hiện, rất nhiều người đến check-in.

Thế nên dù Lâm Chu đã không bày quầy bán bò bít tết nữa, nhưng nhiều người bắt chước thì cậu cũng thường bị nhắc đến.

Tiểu Ngô nhận ra ông chủ Lâm anh phục vụ chính là ông chủ Lâm đang hot trên mạng.

Nhất thời còn hơi ngơ ngác.

Nhưng sau khi liên hệ với khách hàng đặt hàng anh, theo yêu cầu của bên kia, anh không cần quan tâm những chuyện khác, chỉ nghe theo sự phân công của ông chủ Lâm trong suốt tuần này, làm cánh tay đắc lực của cậu là được.

Tiểu Ngô ghi nhớ nên chỉ làm tốt những gì ông chủ căn dặn.

Lúc này, thấy ông chủ buôn bán tốt, tâm trạng anh cũng buông lỏng. ...

Sau khi Vương Phú Quý và La Hữu Căn về lại trong thôn, nóng ruột ai về nhà nấy. Đầu tiên họ đặt đồ đạc xuống hết, sau đó đến vườn rau hái chút ít rau quả tươi mới, rửa sạch rồi cho vào túi.

Họ thu dọn đơn giản một chút, thay quần áo, lại bắt chuyến xe buýt tiếp theo vào thành phố, đến nhà con cái đưa trứng trà.

Bận rộn suốt buổi sáng, quần áo trên người đã sớm bẩn, cứ mặc như thế đến nhà con chắc chắn là không thích hợp.

Bận bịu một phen, may mà họ vẫn lên kịp chuyến xe buýt tiếp theo.

Nhóm các bác gái đang ngồi dưới gốc cây đại thụ ở cổng thôn vừa hái rau vừa thong dong trò chuyện, thấy hai người bận rộn vừa đi vừa về, đến nhà rồi lại ra khỏi cửa, không nhịn được lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment