Chương 470: Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không? (1)
Chương 470: Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không? (1)Chương 470: Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không? (1)
Dù sao đều là nơi xa lạ, Cao Gia Chí cũng không nhận ra, chạy theo đằng sau Đại Bảo.
Cứ chạy như vậy suốt dọc đường, Đại Bảo thả chậm tốc độ, dừng lại quay về sau ngửi một vòng, cuối cùng tìm đúng một phương hướng, chợt bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cao Gia Chí không chuẩn bị tí nào suýt nữa thì bị sức kéo mạnh mẽ của nó kéo ngã rồi.
"Vãi, mày làm sao thết"
Nhưng ngay sau đó cậu như nghĩ tới điều gì, ánh mắt tức khắc sáng lên.
Phản ứng này sao giống như phản ứng tìm được ông chủ Lâm thế?
Cao Gia Chí tỉnh táo gông sức, theo bản năng chạy nhanh theo sau mông Đại Bảo, sợ đuổi không kịp.
Một người một chó chạy trên đường cái của trấn nhỏ với tốc độ cao, cũng là một tuyến phong cảnh đẹp đẽ.
"Ui cha má ơi, là Đại Bảo đói"
Cư dân trấn nhỏ chưa thấy qua cảnh tượng này, cùng với mấy người xem náo nhiệt liếc mắt nhìn rồi thôi.
"Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không?"
Người phản ứng chậm nửa nhịp thấy cảnh tượng như vậy lại cười vui vẻ.
Còn khách hàng ruột biết Đại Bảo đột nhiên ý thức được điều gì đó, không lên tiếng mà nhanh chóng đi theo.
"Đại Bảo?"
Hai người chạy ngang qua điểm dừng nào đó.
Mũi chó của Đại Bảo đúng là danh bất hư truyền, Lâm Chu vừa đi ngang qua con đường này để lên chiếc xe tuyến kia.
Khách hàng mới đần mặt ra không hiểu tình huống thế nào, có người chạy theo sau đám đông, cũng có người đứng im tại chỗ không nhúc nhích, không hiểu ra sao.
Để có thể đuổi kịp tốc độ của Đại Bảo thì Cao Gia Chí đã hao phí sức lực lắm rồi, không biết đằng sau mình còn có một đoàn người.
Một giây sau, khách hàng ruột nói chuyện cũng không thấy đâu, đã chạy mất dạng theo đội ngũ phía trước.
Sao hôm nay trong trấn có nhiều người đi xe thế nhỉ.
Cứ như vậy chạy suốt hai con đường mới đuổi kịp Lâm Chu.
Lâm Chu vừa bước lên xe tuyến mới, bác tài đang chuẩn bị xuất phát thì thấy một đám người vẫy tay hò hét chạy trối chết đằng sau, nghi ngờ đợi một hồi.
Có lẽ là mùi trứng trà còn quanh quẩn, bị Đại Bảo ngửi thấy được.
Cũng không phải ngày lễ ngày tết gì, trên trấn cũng chẳng xảy ra chuyện lớn gì, tự dưng lại có nhiều người trở về.
Không phải người của trấn nhỏ thì chắc chắn là fans của ông chủ Lâm.
Hành khách còn lại cũng bị động tĩnh hấp dẫn, nhìn ra ngoài.
Bác gái nói rồi ôm balo đang đặt trên ghế vào trong ngực, chừa chỗ trống lại cho người khác.
"Hì, có nhiều người đến như thế chắc không đủ chỗ ngồi rồi."
Tiểu Ngô liếc mắt nhìn cách ăn mặc của những người đó là biết không phải cư dân trong trấn nhỏ, khác nhau rất rõ ràng.
Có hành khách trên xe chú ý thấy cảnh tượng này, cũng quay đầu nhìn ra đằng sau.
Tiểu Ngô nhìn Lâm Chu, thấy cậu đang chia trứng trà.
Hay lắm, ông chủ hiểu fans của mình đến vậy luôn hả? Tiểu Ngô không che giấu được kinh ngạc trong mắt.
Lâm Chu liếc nhìn số người đó là biết phải giới hạn lượng mua.
Vốn tưởng ngày mai khách hàng ruột mới chạy tới, khi đó cậu nấu thêm một nồi, không ngờ hôm nay bọn họ đã đến.
"Mỗi người giới hạn mua 2 quả, thùng này cũng chỉ có 50 quả, sợ là không đủ bán."
Cuối cùng cũng đi đến đằng trước xe, Đại Bảo ghé vào cửa xe, hai mắt lấp lánh nhìn Lâm Chu, cái đuôi lắc lư không ngừng, làm Lâm Chu vừa nhìn là bật cười.
"Đại Bảo cũng tới à, vất vả rồi."
Lâm Chu nhìn Cao Gia Chí đi theo đằng sau đang chống vào xe, mệt đến sắc mặt trắng bệch, thở còn không ra hơi, thực sự rất bội phục bọn họ.
Vậy mà lại chạy theo xe tuyến cả chặng đường!
Khách hàng phía sau, có ai thì tính người đó, cả đám còn thở hổn hển ghê hơn cả Đại Bảo.
Sau khi nhìn thấy Lâm Chu, mọi người sức cùng lực kiệt bò lên xe, sợ Lâm Chu sẽ chạy.
Khiến tài xế và hành khách trên xe đều bị dọa sợ.
Không đủ chỗ ngồi, có hành khách thấy dáng vẻ trợn trắng mắt bất cứ lúc nào của bọn họ, đều chủ động nhường chỗ ngồi cho bọn họ.
"Trời ạ, sao mấy cậu trai này chạy ghê thế, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
"Đúng vậy, có ai có nước không? Hôm nay thím bán nước không đến, mấy đứa cứ ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã."
Khách hàng lên xe cuối cùng vẫn không quên chật vật mở miệng nói với bác tài: "Bác tài, đằng sau còn có người chạy chậm, làm phiền bác đợi thêm một lát."
Bác tài cũng không phải người không có tình người, lập tức gật đầu bảo anh đừng nói chuyện, như vậy khiến ông hơi sợ.
Trong xe toàn là mùi trứng trà, mùi thơm này khiến đám khách hàng đuổi theo đến đây vô cùng an tâm.
"Thông báo đại bộ đội, tin tức là thật!”
Người trẻ tuổi nói chuyện vừa nhìn là biết khách hàng mới, đơn thuần hiền lành vẫn không quên thông báo cho người khác.
Khiến khách hàng ruột đi theo phía sau phải vội vàng che miệng anh lại.
"Ngoan, giữ miệng lại ăn trứng trà đã.”
"Ông chủ Lâm, chúng tôi có thể mua mấy quả trứng trà?"