Chương 471: Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không? (2)
Chương 471: Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không? (2)Chương 471: Anh xem con chó đang phóng nhanh có phải là Đại Bảo không? (2)
"Không biết mọi người qua đây nên không có nhiều trứng trà lắm, một người hai quả đi, ngày mai tôi chuẩn bị thêm ít, cho mấy người ăn đủ."
Vừa nghe giới hạn mua hai quả, cả đám nhanh chóng lại chỉnh tề nhất trí lấy điện thoại ra chuẩn bị trả tiền.
Lâm Chu lấy mã QR đeo trên cổ ra, đưa cho Cao Gia Chí hai quả để cậu với Đại Bảo ăn trước.
Khi đang chuẩn bị đến người kế tiếp, Cao Gia Chí kéo cánh tay Lâm Chu, chú chó Đại Bảo túm lấy ống quần Lâm Chu, bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn cậu.
Lâm Chu suýt chút nữa thì không nhịn được cười thành tiếng.
"Sao vậy?"
"Ông chủ Lâm, ít nhiều có Đại Bảo chúng tôi mới tìm được anh, có thể tính cho Đại Bảo phần riêng được không?"
Hai quả trứng trà không đủ cho Đại Bảo nhét kẽ răng nữa, Đại Bảo ăn hết thì cậu ta ăn gì giờ?
"Không phải tôi không muốn cho Đại Bảo ăn, mà là trong trứng trà có muối, Đại Bảo không thể ăn đúng không?"
Thế nên Cao Gia Chí nhìn Lâm Chu với vẻ mặt khao khát.
"Đúng vậy, ông chủ Lâm anh bán cho Đại Bảo một phần đi, tiền tôi trả, không có Đại Bảo thì chúng tôi vẫn chưa tìm được anh đâu."
"Chứ còn gì nữa, ông chủ Lâm, ít nhiều có Đại Bảo nên chúng tôi mới có thể tìm được anh, công của nó hàng đầu luôn đó!"
Khách hàng còn lại cũng gật đầu.
Không phải Lâm Chu không muốn cho Đại Bảo ăn, mà là trong trứng trà có muối, cho chó ăn không được tốt lắm thì phải?
Nhưng không cho Đại Bảo ăn cũng không được, Đại Bảo khổ cực tìm được ông chủ Lâm, nếu như không cho nó ăn, sau này chắc chắn nó sẽ biểu tình đình công cho coi.
Lâm Chu nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Đại Bảo, đưa một túi trứng trà qua đó.
"Vậy thì tôi ăn lòng trắng, cho Đại Bảo ăn lòng đỏ, ăn chút lòng đỏ thôi không sao đâu."
"Được."
Lâm Chu chưa nuôi chó bao giờ, cũng không hiểu tình huống cụ thể ra sao, cậu nói xong rồi nhìn Cao Gia Chí.
"Hì, đây là món rẻ nhất ông chủ Lâm bán mà tôi ăn được nhỉ?"
Lúc này Lâm Chu mới nhớ ra mình suýt thì quên báo giá tiền.
Thấy đám khách hàng ruột xuất hiện khiến cậu rất ngạc nhiên.
"Trứng trà 10 tệ một quả."
"Đợi đã, hình như bánh bao chay là 5 tệ một cái."
Chạy mấy con phố, dựa vào xe mà chân run hết cả lên, đều lắc lư như nhau.
Bọn họ cứ trừng mắt nhìn mấy người đó không thèm trả giá, cả đám đứng xếp hàng trả tiền nhận trứng trà.
Hơn nữa một quả trứng trà còn có giá 10 tệ.
Lúc này hành khách trên xe mới biết những người này đến là vì cậu trai bán trứng trà trước mắt.
Lúc này khách hàng chạy chậm cũng chật vật đi đến đằng trước xe buýt.
"Cái đó không tính, tôi chưa ăn qua."
Nếu không phải ngửi thấy mùi trứng trà, có động lực giúp cho bọn họ đi đến thì sợ là bọn họ đều đã ngã xuống giữa đường rồi.
Không chạy nổi, thật sự không chạy nổi. Ra xã hội, ngoại trừ người rèn luyện mỗi ngày hoặc là định kỳ ra.
Làm gì có ai một hơi chạy suốt mấy con phố.
Hơn nữa tốc độ của Đại Bảo không phải người bình thường có thể đuổi kịp.
Lúc này Đại Bảo quỳ rạp trên mặt đất giống như Đế Vương, đón nhận phục vụ của chủ nhân Cao Gia Chí.
Cao Gia Chí bóc trứng trà nóng hổi ra, nhanh chóng ăn lòng trắng, còn lòng đỏ thì đút cho Đại Bảo.
Hai người họ phân công rõ ràng, khi ăn cũng không thèm ngẩng đầu, vẻ mặt rất hưởng thụ.
Chỉ là hơi khát.
Lúc này Lâm Chu cũng nhớ ra là phải nhắc nhở đôi chút.
"Mọi người chạy đến đây, chắc chắn cổ họng rất khô, xuống xe đi mua ít nước uống ăn chung thì tốt hơn, đừng để mắc nghẹn..."
Cậu vẫn chưa nói hết lời thì trên xe đã vang lên tiếng nấc này đến tiếng nấc khác.
"Ông chủ Lâm... ợI"
"ƠI ỢP
Lâm Chu: ...
"Tiểu Ngô, đi mua ít nước đến."
Lâm Chu bất đắc dĩ vuốt mặt, nói với Tiểu Ngô đứng ở cửa.
Tiểu Ngô đáp lại, anh khá quen xung quanh, không bao lâu đã bê một thùng nước khoáng qua đây phát cho mọi người.
Lúc này Lâm Chu cũng bán xong trứng trà, theo xe tuyến đi đến trạm kế tiếp.
Đám khách hàng ruột uống nước khoáng ăn hai quả trứng trà, cuối cùng cũng sống lại, thấy Lâm Chu vẫn chưa xuống xe, cả đám kích động tiến đến chỗ ngồi của Lâm Chu hỏi chuyện.
"Ông chủ Lâm, tôi nhớ anh quá đi, anh càng chạy càng xa đó, anh còn nhớ phụ lão Giang Đông ven hồ Đại Minh không vậy!"
Lâm Chu mới cầm chai nước khoáng, vừa nhấp một ngụm, nghe thấy câu đó thì bị sặc.
"Chắc chắn tôi sẽ chạy khắp nơi, tôi muốn để nhiều người nếm được món ngon tôi làm, coi như là đam mê đi, đương nhiên các anh có thể cố ý đến tìm tôi, tôi rất vui."
Nghe Lâm Chu nói thế, đám khách hàng ruột có thể hiểu được.
Người có kỹ năng nấu nướng cao siêu như ông chủ Lâm, dưới tình hình không thiếu tiền cũng không thiếu danh tiếng, còn bày quầy bán hàng mỗi ngày là vì sự đam mê.
Nếu không mọi người cũng không biết giải thích hành vi của ông chủ Lâm như thế nào.