Chương 479: Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế? (2)
Chương 479: Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế? (2)Chương 479: Không phải chứ, ai chen làm ông chủ Lâm rớt xuống xe luôn thế? (2)
"Ông chủ Lâm? Trên đường đi chúng tôi không gặp được ông chủ Lâm, có lẽ anh ấy không đi chuyến này. Mọi người có thể theo xe đến trạm tiếp theo xem sao."
Nhóm khách hàng không nói một lời, kiếm cớ quay về.
Hai trạm dừng cách nhau một khoảng, bọn họ phải nhanh chóng quay về. Lỡ như ông chủ Lâm ngồi xe buýt khác đi mất, vậy bọn họ chỉ đành khóc một dòng sông.
Khách hàng đứng ở trạm dừng này không biết rõ tình huống cụ thể, lập tức dao động, bị lừa lên xe buýt .
Mọi người nghĩ ông chủ Lâm không có trên chiếc xe này, vậy thì chắc chắn cậu đang đi chuyến xe buýt khác, vừa khéo bọn họ bắt chiếc xe này để chuyển tuyến.
Nhìn bọn họ rời đi.
Những khách hàng bẩn muốn chết co cẳng chạy ngược trở về.
Vị trí trạm dừng này cũng không thủ được.
"Xe buýt ở trạm dừng bên này vừa đi, xe phía đối diện đã đến, vậy chúng ta đi xe đối diện trước đi."
"Các anh em, chạy nhanh thôi, rất có thể ông chủ Lâm còn đang chờ chúng ta ở trạm dừng trước đấy!"...
Tuyến đường đã hoàn toàn bị rối loạn, dù sao trạm dừng này cũng sạch sẽ, đứng chờ chuyến xe tiếp theo là được.
Chủ yếu là bị chen khỏi xe buýt, cậu cũng rất bất lực.
Lâm Chu vậy mà thật sự đứng yên tại chỗ chưa đi.
Sau đó, xe buýt bên kia đường tấp vào trước, Lâm Chu lập tức dẫn Tiểu Ngô đi sang đường đối diện.
Tính theo thời gian xe buýt chạy ở trấn Lâm Thủy, từ nửa tiếng đến một tiếng sẽ có một chiếc xe buýt đến, bọn họ còn thời gian.
"Đờ mờ!"
Có xe đến, ai còn muốn ngồi chờ nữa chứ!
Mọi việc Tiểu Ngô đều nghe theo Lâm Chu. Hai người một trước một sau lên xe, nhóm khách hàng còn chưa chạy đến trạm dừng thấy thế đều trợn to mắt.
Lâm Chu mang theo trứng trà, thay đổi ý định trong phút chốc.
Hóa ra chính là cảm giác này.
Rõ ràng bọn họ đã rất gần với ông chủ Lâm nhưng cứ thế bỏ lỡ hai lần, còn ngay dưới mí mắt bọn họi
Khoảnh khắc này, nhóm khách hàng cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là có duyên không phận.
Bọn họ còn chưa kịp chạy đến mà ông chủ Lâm đã lên xe buýt theo hướng ngược lại.
Bọn họ cố gắng làm đủ mọi cách, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Chu lần nữa lướt qua sát bên vai bọn họ.
Lần này, bọn họ nhớ đời rồi, nhất định sẽ không chen lấn đẩy ông chủ Lâm xuống xe nữa đâu!
Họ cứ phải trùng hợp lỡ mất thời gian như vậy, xe buýt ở trạm đối diện chạy đến, ông chủ Lâm lên xe.
Nhóm khách hàng vẫn chưa kịp chạy đến chỉ đành nhìn trong tuyệt vọng.
Khoảng cách hơi xa, Lâm Chu và Tiểu Ngô đều không nghe thấy, thản nhiên xuất phát theo xe buýt.
Chỉ cần bọn họ đến sớm một chút đã có thể gặp được!
"Ông chủ Lâm đừng đi mà, chờ chúng tôi với-"
"Còn sững sờ ra đó làm gì! Mau đuổi theo! May ra có thể đuổi kịp. Lẽ nào còn muốn trơ mắt nhìn ông chủ Lâm chạy đi ngay trước mắt chúng ta?"
"Các cụ có câu nói rất hay: Quá tam ba bận. Giờ đã qua hai lần, chắc chắn không có lần thứ ba nữa đâu." "Đúng đúng đúng, so với những người không biết tin tức về ông chủ Lâm, ít nhất chúng ta đã tìm được ông chủ Lâm rồi, chẳng phải tốt hơn họ à?"
Câu nói này lập tức vực dậy tinh thần của nhóm khách hàng đang ủ rũ. Mọi người co giò chạy theo xe buýt của Lâm Chu.
Có lẽ những khách hàng tìm đến tuần này chưa làm được gì nhiều, nhưng số bước chạy bộ mỗi ngày chắc chắn đạt hạng nhất nhì trong vòng bạn bè.
Có bọn họ ở đây, Lâm Chu muốn không hoàn thành nhiệm vụ cũng khó.
Chưa hết thời hạn ngày cuối cùng, chỉ trong vòng sáng thứ bảy, Lâm Chu đã hoàn thành nhiệm vụ nên muốn dọn hàng.
Chuyện này khiến nhóm khách hàng vất vả đuổi theo đến nhếch nhác ầm ï sụp đổ.
"Ông chủ Lâm! Hết trứng trà rồi ư?"
"Òa, khóc rống. Lần này tôi thật sự muốn khóc quá đi."
"Các anh em nhất định phải tiếp thu bài học. Chúng ta vốn đã gặp được ông chủ Lâm, kết quả bởi vì quá kích động, chen lấn làm ông chủ Lâm bị đẩy xuống xe. Cứ thế bỏ lỡ trứng trà."
"Chúng tôi không chạy theo kịp, để bị mất dấu. Vất vả lắm mới tìm đến nơi thì lại hết trứng trà!"
"Trời ơi, sao chúng tôi khổ thế này!"
"Nếu ông trời cho tôi cơ hội quay ngược thời gian, lần này tôi tuyệt đối không để mọi người chen rớt ông chủ Lâm nữa đâu!"
Khách hàng không biết rõ tình huống nghe được màn khóc lóc kể lể này, chỉ bằng vài câu nói ngắn ngủi đã tiết lộ rất nhiều nội dung.
Nhóm khách hàng nghe xong đều trợn to mắt.
"Hay thật! Lần đầu tiên tôi gặp được nhóm người dữ dằn như mọi người luôn đấy! Ai đời đi mua đồ ăn lại chen cho chủ quầy rớt khỏi xe buýt luôn, há chẳng phải cơm còn chưa ăn mà đã đập nồi à!"
"Đúng là nghiệp chướng!"
"Ha ha ha ha ha, thật xin lỗi, nhưng tôi buồn cười không chịu được!"
"U là trời. Ông chủ Lâm, là người trong cuộc, anh có cảm tưởng gì không?"
Lâm Chu bị cả đám khách hàng lôi kéo cũng rất bất đắc dĩ.