Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Có Duyên Không Phận

Chương 480: Có duyên không phận Chương 480: Có duyên không phậnChương 480: Có duyên không phận

"Đúng lúc tôi đứng gần cửa sau xe, do nhiều người quá ấy mà, hết cách rồi..."

Lâm Chu mỉm cười, giúp nhóm khách hàng này lấy lại chút mặt mũi.

"Ông chủ Lâm lại thương chúng tôi lần nữa được không? Hôm nay anh còn bán không?"

Trứng trà của buổi sáng đã bán hết, vẫn còn buổi chiều mà phải không?

Vẫn có thể mong đợi một chút.

"Không có. Sáng nay trước khi ra khỏi cửa, tôi chưa nấu."

Nghe được tin dữ này, nhóm khách hàng lập tức khóc càng lớn tiếng hơn.

"Ông chủ Lâm, đừng mà, tôi chạy suốt đêm qua đây, ai ngờ sáng đến nơi thì một quả trứng trà cũng không ăn được. À mà... có thể cho tôi nếm một ngụm cốt trà không? Thơm quá đi!"

Mùi hương của trà vốn đã đặc biệt, trong cốt trà còn phối thêm nhiều hương liệu và vị thuốc bắc. Hai loại mùi thơm kết hợp cùng nhau, khỏi phải nói mê hoặc người ta đến cỡ nào.

Hương thơm được lưu lại trong thùng, sự hiện diện của nó hết sức mãnh liệt.

Hương trà hòa quyện với mùi cốt trà nấu trứng thơm ngào ngạt, thật sự rất hấp dẫn người ta.

Không có trứng nhưng cốt trà vẫn thơm ngào ngạt.

Dù tất cả mọi người vây quanh ông chủ Lâm, nhưng họ vẫn không kìm được nhìn vào cốt trà nấu trứng kia.

Hương thơm quanh quẩn nơi chóp mũi, thế nào cũng không tan đi.

Tuy trứng trà đã bán hết, nhưng vẫn còn cốt trà trong thùng giữ nhiệt.

Lâm Chu bị một đám khách hàng vây kín, đùi còn bị người ta ôm chặt.

Các khách hàng này đúng là không kén chọn nhỉ!

"Mọi người muốn cốt trà này để làm gì?"

Lâm Chư:...

Nếu hôm nay chiếc thùng giữ nhiệt này chưa hoàn toàn trống rỗng, chỉ e cậu sẽ không đi nổi.

"Chúng tôi sợ ông chủ Lâm không có chỗ xử lý cốt trà này nên muốn uống hết giúp cậu."

Lâm Chu bất đắc dĩ đỡ trán.

"Lấy kho thịt hoặc ăn với cơm đều được mà, tuyệt đối không thể lãng phí."

"Được được được, tôi đóng gói cho mọi người.

Các khách hàng này thật sự không bỏ qua bất cứ thứ gì ăn được.

Không mua được trứng trà thì vẫn có thể lấy được chút ít cốt trà về trộn cơm ăn cho đỡ thèm.

Nhóm khách hàng nước mắt cá sấu cả buổi trời, cuối cùng cũng nhận được tin hot ngày mai vẫn có trứng trà ăn, vụt một phát đứng dậy chuẩn bị xếp hàng lấy cốt trà nấu trứng.

Dù đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi đối diện với rất nhiều người gào khóc đòi ăn, Lâm Chu nghĩ trứng thu mua được trong nhà vẫn chưa dùng hết, bán thêm một ngày nữa cũng được.

Lâm Chu cảm động muốn chết.

"Ngày mai đi, sáng mai tôi bán đợt trứng trà cuối cùng cho mọi người. Đúng lúc mai là chủ nhật, ngày cuối rồi."

Lâm Chu chia nước cốt trà xong, đã đến lúc rút lui.

Nhóm khách hàng nhìn Lâm Chu lái xe ba bánh rời đi rồi ai đi đường nấy.

Lúc mong mỏi được ăn, mọi người là đồng bọn.

Chờ đến lúc giành ăn, mọi người lại là kẻ thù. Mối quan hệ này không thích hợp để giao thiệp cá nhân quá thân mật. Miễn cho lúc gặp được ông chủ Lâm, họ không thông báo với đối phương, trong lòng cũng đỡ day dứt. ...

Lâm Chu dọn hàng về rồi bàn giao nhiệm vụ.

Lúc cậu về đến nhà, phần thưởng của nhiệm vụ tuần này đã được gửi tới.

[Ting. Phần thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng lái xe cấp thần]

Ồ, lại là kỹ năng àI

Vừa khéo kỹ năng lái xe của cậu không tốt, rất cần cái này.

Chiếc xe thể thao trong nhà sắp biến thành vật trang trí rồi.

Lâm Chu cực kỳ hài lòng với phần thưởng tuần này.

Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng.

Đến lúc bán hết trứng trà buổi sáng, xế chiều cậu đi câu cá, chờ nhiệm vụ cập nhật sẽ quyết định sắp xếp chuyện tiếp theo.

Lâm Chu gật đầu vừa ý với sắp xếp của mình.

Rất tốt, quả là quyết định vui sướng.

Nghĩ đến hai ngày nay, nhờ có nhóm khách hàng này lui tới mà cả trấn Lâm Thủy đã toát lên sức sống mới.

Có nhiều người đi trên đường và buôn bán nhỏ trên xe buýt hơn.

Ngoài cậu bán trứng trà, còn có người bán sữa bò, nước khoáng, buôn bán khá tốt.

Ở đâu cũng có người biết làm ăn.

Cậu bán trứng trà rất tốt, có người thấy vậy lập tức nghĩ đến việc bán sữa đậu nành, sữa bò, đồ uống, vân vân và mây mây.

Nếu chỉ ăn mỗi trứng trà đúng là hơi nghẹn.

Lâm Chu cảm thấy không có vấn đề gì, có thể thúc đẩy kinh tế của trấn nhỏ, dù chỉ giúp vài người kiếm được tiền trong thời gian ngắn, âu cũng là chuyện tốt. ...

Vào buổi sáng ngày cuối cùng, khi hai thùng trứng trà lớn được bán hết, những khách hàng hiểu rõ thói quen bày quầy bán hàng của Lâm Chu đều biết trứng trà tuần này đã kết thúc.

"Hẹn gặp lại ông chủ Lâm -"

"Ông chủ Lâm, em sẽ nhớ anh lắm."

"Dù biết hỏi thì anh chắc chắn không nói, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, biết đâu được thì sao! Thế nên, tuần sau ông chủ Lâm đi đâu bày quầy bán hàng vậy?"

"Tôi phát hiện sau khi ông chủ Lâm đổi chỗ bày quầy bán hàng, chúng tôi đều trở nên chịu khó hơn. Ngày nào cũng chạy theo ông chủ Lâm đến mỗi một nơi."

"Ông chủ Lâm, ông chủ Lâm..."
Bình Luận (0)
Comment