Chương 481: Bắt đầu một tuần mới thôi~ (1)
Chương 481: Bắt đầu một tuần mới thôi~ (1)Chương 481: Bắt đầu một tuần mới thôi~ (1)
Lâm Chu đã sớm quen với cảnh tượng phải trải qua lúc dọn hàng mỗi ngày này.
Câu hỏi nào có thể trả lời, cậu sẽ thuận miệng giải đáp.
Câu nào không trả lời được thì cậu xem như không nghe thấy, hoặc trả lời một cách chính thức.
Tiểu Ngô cũng kết thúc công việc hướng dẫn viên trong một tuần.
Theo lý thì một tuần này vẫn còn hơn nửa ngày.
Tiếp theo Lâm Chu không có chuyện gì làm nên cho anh về sớm.
Sau khi chào hỏi Hoàng Chính Hạo bên kia.
Thanh toán phần còn lại xong, nhiệm vụ này đã hoàn thành.
Hôm nay đã là chủ nhật. Ngày mai, một tuân mới sẽ bắt đầu.
Công việc nhẹ lương cao thế này, biết đi đâu tìm được nữa đây!
Bây giờ ông chủ không cần anh nữa, Tiểu Ngô thật sự rất đau lòng.
Anh chưa bao giờ gặp được ông chủ nào hào phóng thế này. Chuyện phải làm rất ít, chỉ dẫn rất rõ ràng, quan trọng là tay nghề của ông chủ đúng là đỉnh của chóp, thậm chí còn đãi anh ăn trứng trà.
Hy vọng trong tương lai sẽ có nhiều công việc giống vậy hơn.
Anh cũng hiểu rõ thói quen bày quầy bán hàng của Lâm Chu.
Tiểu Ngô nhận tiền cũng chẳng mấy vui vẻ, nhìn Lâm Chu bằng ánh mắt không nỡ.
"Hẹn gặp lại ông chủ, lần sau anh còn đến trấn Lâm Thủy thì nhớ tìm tôi nha. Tôi có thể không lấy tiền luôn."
Anh chẳng những không còn công việc kiếm tiền tốt giống vậy, mà còn không được thưởng thức trứng trà ngon lành nữa.
Thật sự quá đau khổ.
Ông chủ Lâm sẽ đổi địa điểm bày quầy bán hàng.
Lâm Chu cảm thấy tuần này ngày nào Tiểu Ngô cũng phải theo cậu chạy đi bày quầy bán hàng khắp nơi, khá là vất vả.
Lâm Chu cười gật đầu.
"Được, anh cũng nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Tiểu Ngô nhìn theo Lâm Chu lên lầu, ánh mắt đầy không nỡ.
Trong mắt Tiểu Ngô có ánh nước lấp lánh. Anh lưu luyến không rời gật đầu.
Sau đó, hai người mang theo một ít đồ ăn rồi ra ngoài câu cá.
Phan Nguyên mới đến hai ngày mà gần như đã nắm rõ những nơi câu cá ở trấn Lâm Thủy.
"Được..."
"Tôi nói anh nghe này, hôm qua tôi lại phát hiện ra chỗ câu cá tốt lắm. Nơi đó ở trên cao, không có nhiều người lui tới, chắc chắn không ít cá đâu."
Năng lực đi đến đâu làm tổ đến đó này, cậu phục sát đất.
Lâm Chu về đến nhà, Phan Nguyên đã chuẩn bị cần câu xong xuôi, đang chờ cậu cùng đi câu cá.
Câu một phát là mất cả ngày.
Đến tối, Lâm Chu đói muốn lả người nên kêu Phan Nguyên quay về ăn gì đó.
Giữa câu cá và ăn bữa cơm do Lâm Chu làm, Phan Nguyên dứt khoát chọn ăn cơm, háo hức ôm cá đi theo sau Lâm Chu. "Bữa khuya chúng ta ăn gì đây?”
"Anh còn biết này là bữa khuya à!"
Lâm Chu quyết định lần sau sẽ không đi câu cá với Phan Nguyên nữa, cần thủ đúng là câu được thật! Lúc phấn khích lên là câu không biết mệt mỏi, câu đến không ăn không uống.
"Ăn cá nướng đi, nhiều cá như vậy sao ăn hết được? Xách về tặng người khác nữa."
"Được, nghe anh hết vậy."
Phan Nguyên mỉm cười lấy lòng Lâm Chu. ...
Đúng 12 giờ đêm, nhiệm vụ tuần này được cập nhật.
Lâm Chu đang chơi game, chợt nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu, cậu tò mò ấn mở thuyết minh nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ tuần này: Bày quầy bán cổ vịt gần gánh hát. ]
(Địa điểm nhiệm vụ: Nam Kim. Thời gian nhiệm vụ: Thứ hai đến thứ sáu. )
[Sách dạy nấu ăn: £ Công thức bí mật chế biến cổ vịt ) ]
[Nhận nhiệm vụ / Từ chối]
Ể, nhiệm vụ tuần này hay đấy!
Vừa bày quầy bán hàng vừa được xem hát kịch, còn không có quá nhiều yêu cầu. Chỉ cần nơi nào có gánh hát, cậu đến bày quầy bán hàng nơi đó là được.
Thời gian, địa điểm, bán bao nhiêu đều do cậu tự quyết định.
Lâm Chu rất hài lòng, nhận nhiệm vụ ngay lập tức.
Lúc tỉnh dậy vào hôm sau, cậu nhìn vào bản đồ nhiệm vụ.
Hệ thống chu đáo đánh dấu địa điểm của tất cả các gánh hát trong phạm vi thành phố Nam Kim, cậu chỉ việc chọn vị trí bày quây bán hàng hợp ý là được.
Lâm Chu thu xếp hành lý xong thì cùng Phan Nguyên lái xe rời khỏi trấn Lâm Thủy.
Đến biệt thự ở trung tâm thành phố Nam Kim mà Hoàng Chính Hạo đã sắp xếp cho cậu.
Lâm Chu đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Mỗi lần cậu đổi địa điểm bày quầy bán hàng, nhờ Hoàng Chính Hạo sắp xếp nơi ở tại địa phương đó cho cậu.
Đối phương cứ như vô thức mua nhà cho cậu ngay tức khắc.
Đồng thời, anh còn tuyển chọn nhân viên đi theo rất tốt.
Lâm Chu đã quen với kiểu tiện lợi này. Cậu chỉ việc bày quầy bán hàng, không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác.
Dựa theo tiết tấu này, há chẳng phải sau này cậu đi đến đâu cũng có nhà ở đấy àI
Sau khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Lâm Chu không còn quan tâm đến nó nữa.
Dù sao, tiền của cậu nhiều đến mức dùng không hết, để ý chút chuyện này cũng chẳng ích gì.
Kể từ khi có tiền, cậu phát hiện hầu hết mọi việc trên đời đều có thể giải quyết bằng tiền, bớt được rất nhiều phiền phức không cần thiết.