Chương 517: Hợp tác cứ thế đạt thành
Chương 517: Hợp tác cứ thế đạt thànhChương 517: Hợp tác cứ thế đạt thành
"Tôi là bầu gánh của đoàn hát kịch bên cạnh, là tôi thêm một buổi diễn vào buổi sáng, mới khiến ông chủ Lâm đến bày quầy vào buổi sáng. Hiện tại ít người, chúng ta chỉ cần mua trước khi có nhiều người đến thôi, cũng không cần giới hạn lượng mua, cho nên, mọi người hiểu ý của tôi chứ?"
Các khách hàng ruột đều hiểu ý tứ của lời nói này.
Sau khi làm rõ tình huống, bọn họ đều có cảm giác bị bánh đập trúng đầu.
Không ngờ sáng sớm đến thăm dò địa hình, còn có chuyện tốt này?
Nếu như bọn họ đều giữ bí mật, chẳng phải là cũng không cần giới hạn số lượng à.
Mấy khách hàng ruột liếc nhau, ánh mắt kiên định, tất cả mọi người đều hiểu.
Hợp tác cứ thế đạt thành.
Chỉ với hai câu nói, các khách hàng ruột đã đạt thành ý kiến nhất trí với bầu gánh.
Hôm nay cũng không chuẩn bị nhiều vịt kho cho lắm, chính là muốn bán xong sớm một chút, đi xem kịch.
Khi nhìn thấy phố ăn vặt buổi sáng chỉ có mấy quầy hàng bán đồ ăn sáng, thì Lâm Chu đã biết sợ rằng đây là bầu gánh lâm thời quyết định thêm một buổi diễn vào buổi sáng để có thể ăn được cổ vịt.
Khán giả biết, còn không phải là vui vẻ muốn chết à, có thể xem thêm mấy tuồng kịch.
Nói lừa gạt cũng không đúng, bởi vì ba ngày biểu diễn kết thúc, đoàn kịch quyết định diễn thêm hai ngày, buổi sáng còn tăng thêm một tuồng kịch.
Đại đội cũng còn chưa lấy được tin tức, chưa chạy tới.
Bản thân Lâm Chu cũng không chịu được mê hoặc, cậu nghiêm chỉnh xem xong một tuồng hí khúc, còn chưa đã ghiền.
Bọn họ quyết định chia nhau toàn bộ vịt kho của ông chủ Lâm.
Cả con đường không có nhiều người, quả nhiên Lâm Chu không giới hạn lượng mua, đóng gói vịt kho cho các khách hàng dựa theo nhu câu của bọn họ.
Bầu gánh này vì ăn mà bất chấp mọi giá.
Không dám tưởng tượng hành động này bị các khách hàng phát hiện, bầu gánh còn có thể mua được cổ vịt hay không.
Không nghĩ tới, gừng càng già càng cay.
Các khách hàng ruột còn lại mua vịt kho xong vẫn chưa đi hai mắt cũng sáng lên.
Bầu gánh mang theo vịt kho mà giống như ôm bảo bối, kích động đến khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng mời Lâm Chu đi xem kịch.
Nói đặc biệt sắp xếp một vở kịch cho ông chủ Lâm.
Mười mấy người chia hết toàn bộ một xe vịt kho.
Kịch mà ông chủ Lâm đều thích xem, bọn họ cũng phải đi xem.
Hôm qua ông vốn hẹn Lâm Chu cùng nhau xem kịch, nhưng lúc Lâm Chu dẹp quầy, vở kịch cũng kết thúc.
Chỉ có người đi ngang qua thấy bảng hiệu trên cổng sân diễn, trên đó có nhắc nhở 9 giờ diễn xuất thì mới biết đoàn kịch chưa đi, còn diễn thêm hai ngày nữa.
Thông báo được đăng vào ban đêm, rất nhiều người đều chưa lướt thấy. Cho nên khán giả đến không nhiều lắm.
Sân khấu vắng vẻ, còn chưa tới thời gian biểu diễn, khán giả dưới đài chỉ có mấy người bọn họ.
Trương Kiến Quân cũng chạy đến trước khi vở kịch mở màn.
Sau đó một đám người ngồi xuống. Hai người cũng không xem chung.
Về đến nhà, Lâm Chu biết 9 giờ sáng hôm nay còn có một buổi, nên hẹn chú Trương cùng đi xem.
"Hôm nay sao ít người thế?"
Trương Kiến Quân đi đến sân diễn, tìm được Lâm Chu, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn xung quanh chỉ có mấy người thì nghi ngờ hỏi.
Đoàn kịch này hát rất hay, hôm qua ông xem vui vẻ, còn kêu người đi mua một ít vàng để thưởng.
Chỉ tiếc là Lâm Chu bận quá, không đến xem, đang thấy đáng tiếc thì Lâm Chu lại nhắn tin cho ông nói đoàn kịch còn diễn thêm hai ngày, hẹn 9 giờ sáng cùng nhau xem kịch.
Lúc đến Trương Kiến Quân còn tưởng là không còn chỗ ngồi, trên đường hơi kẹt xe nên mới đến chậm.
Không ngờ chỉ có vài người.
Lâm Chu đang muốn trả lời thì thấy kịch mở màn.
Các diễn viên vừa lên đài, vừa mở miệng đã thu hút ánh mắt của mọi người.
"Lát nữa cháu nói tỉ mỉ cho, chuyện trong này thú vị lắm."
Lâm Chu ghé sát bên tai chú Trương nói.
Trương Kiến Quân gật đầu đầy hứng thú.
Xem kịch trước, bát quái để về rồi hóng.
Không hổ là đoàn kịch nổi tiếng lâu năm, bối cảnh lớn mạnh, các diễn viên đều hát rất hay. ...
Kịch vừa mở màn.
Mấy người ở lân cận dù cho không biết buổi sáng có biểu diễn, hiện tại cũng biết.
Khán giả dần dần bị tiếng hát hí khúc thu hút đến nhiều hơn.
Chưa đến nửa giờ, chỗ ngồi trên khán đài đã đầy người.
Lúc Lâm Chu bán vịt kho còn cố ý để lại một ít.
Giờ ngửi thấy mùi vịt kho bay trong không khí mới nhớ ra mình cũng xách theo.
Cậu tranh thủ thời gian lấy ra, chia cho chú Trương một túi, hai người vừa xem vừa bắt đầu ăn.
Lúc này ăn, Lâm Chu mới cảm nhận được, tại sao có nhiều khán giả đến xem kịch lại mua vịt kho xách theo vừa ăn vừa xem như vậy.
Đúng là rất tuyệt vời.
"Ui mẹ ơi, thơml"
Lúc trước Trương Kiến Quân xem kịch chưa từng trải nghiệm tình huống ngồi ở bên dưới câm vịt kho, vừa gặm vừa xem như thế này.