Chương 518: Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy! (1)
Chương 518: Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy! (1)Chương 518: Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy! (1)
Cổ vịt nho nhỏ gặm ở trong miệng, có mùi có vị, vừa thơm vừa cay.
Miệng không rảnh rỗi, đến cả xem diễn xuất trên khán đài cũng chuyên chú hơn.
Có cảm giác thả lỏng tâm trạng.
Cả người không chỉ bởi vì xem kịch nên tinh thân được thỏa mãn, mà cảm giác thèm ăn cũng được thỏa mãn luôn.
Hai niềm vui cộng lại, dùng hai chữ vui sướng cũng không đủ để hình dung.
Lâm Chu cũng gật đầu đồng ý.
Rõ ràng mùi vị của vịt kho đều như nhau, cũng không biết vì sao nhưng ăn ở đây còn ngon hơn lúc ăn ở nhà.
Đợi đến chạng vạng, rất nhiều khách hàng tụ tập đến phố ăn vặt.
Kết quả nhìn thấy gánh hát diễn thêm, lại kéo dài hai ngày khiến mấy khách hàng vui vẻ muốn chất.
Kết quả đến giờ sắp diễn mở màn cũng không nhìn thấy bóng dáng của ông chủ Lâm.
Mấy khách hàng đau khổ chờ đợi đều suy sụp tinh thần.
Đây là thảm kịch nhân gian gì vậy!
Những khách hàng ruột cảm thấy không đúng, hỏi thăm trên nhiều phương diện, cuối cùng biết được, ông chủ Lâm đã đến bày quây hàng lúc gánh hát cách vách diễn vào buổi sáng!!!
Bọn họ vốn nghe ngóng được gánh hát bên cạnh biểu diễn ba ngày, đến lúc đó có phải ông chủ Lâm đổi nơi bày quầy hàng không.
Đã có khách hàng đến giữ chỗ xếp hàng từ mấy tiếng trước.
Khách hàng nói lời này, tháo mũ trên đầu, hung tợn ném xuống đất, mặt tức giận đến xanh mét.
Vì để bao hết bộ phận vịt của ông chủ Lâm, lén lút thêm một tuồng kịch vào buổi sáng, còn lừa ông chủ Lâm xem kịch. Điều này chọc tức các fan.
"Hay, hay lắm, tôi đuổi theo món ngon của ông chủ Lâm nhiều tuần như vậy, lần đầu bị đâm sau lưng!"
Không ngờ mới vừa khen gánh hát xong, đã bị gánh hát đâm sau lưng.
Lúc này hay rồi, bỏ qua tin tức quan trọng.
Khách hàng đã tìm được tiền căn hậu quả ở trên mạng, bất đắc dĩ thở dài.
Những khách hàng đến từ vùng khác như bọn họ chỉ quan tâm ông chủ Lâm bày quầy hàng ở đâu, nào quan tâm những chuyện khác.
"Trách chúng ta không chú ý tới gánh hát còn có hành động này, thông báo diễn thêm của người ta đăng vào tối hôm qua, không ai chú ý."
"Các anh em, giải tán đi, ông chủ Lâm bày quầy vào buổi sáng, buổi tối đừng tới."
"Không được, tôi không nhịn được sự tủi thân này!"
Lúc đến rất vui vẻ, kết quả ông chủ Lâm to đùng lại mất tiêu, cái này tìm ai nói lý lẽ chứ!
Khách hàng không thể chấp nhận, ôm nhau, suýt chút nữa đau khổ khóc thành tiếng.
"Tôi không tin, trứng trà trước đó, buổi sáng ông chủ Lâm bán hết, buổi chiều cũng bán mà, lần này khẳng định vẫn vậy, hu hu hưu..."
"Tôi đau lòng quá mà, tưởng tượng đến buổi sáng những người đó bao hết một xe bộ phận vịt, còn xem kịch cùng sân khấu với ông chủ Lâm, tôi liên khó chịu!"
Mắt thấy sắp đến thời gian diễn mở màn, phố ăn vặt không có bao nhiêu người, ông chủ Lâm cũng không đến, có lẽ hôm nay không tới.
Khách hàng ruột này nói xong, ánh mắt tập trung đến quầy trái cây ven đường, nhìn thấy bó mía đó rất nặng, lại nhìn thoáng qua sân khấu cách đó không xa.
Mười phút sau.
Anh ta khiêng một bó mía đến sâu khấu xem kịch.
Những khách hàng chung quanh vẫn chưa đi nhìn thấy hành động của anh ta thì không hiểu nổi.
Nghĩ đến ông chủ Lâm thích xem kịch, không khỏi hơi tò mò.
Ông chủ Lâm chính là bị kịch dụ đi mất, đáng ghét!
Bọn họ muốn xem thử rốt cuộc kịch này hay cỡ nào!
Vì thế, sau khi diễn mở màn, mấy khách hàng không đợi được ông chủ Lâm, đều tràn vào sân khấu xem kịch.
Gì ấy nhỉ, thật đúng là rất hay.
Những khách hàng vốn muốn bới lông tìm vết, dân dần bị hí khúc trên sân khấu thu hút.
Đây là lần đầu tiên rất nhiều người trẻ tuổi cảm nhận được sức hút của hí khúc.
Xem đến không dời nổi mắt.
Khó trách ông chủ Lâm có thể bị dụ chạy mất!
"Hay, xướng rất hay -"
"Diễn rất thông thuận, thì ra xem sân khấu hí khúc là cảm giác này."
"Có cảm giác bản thân tận mắt thấy, trước kia tôi còn không hiểu tại sao thế hệ trước thích xem kịch như vậy, hiện tại đã hiểu."
"Cảm xúc của bọn họ suy diễn rất tốt, còn có xướng tôi cũng có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ, hay!"
"Hay!!!"
Chỉ thấy, mọi người xem rất hấp dẫn, sau đó lần lượt có khán giả lên đài tặng quà, khách hàng mua một bó mía kia cũng kích động, khiêng mía lên đài.
Cực kỳ bắt mắt trong đám khán giả tặng quà.
Không chỉ khán giả, ngay cả diễn viên trên sân khấu nhìn thấy anh ta khiêng một bó mía lên đài, đồng tử cũng hơi rụt lại.
"Đìu mé, anh ta muốn làm gì?"
Vừa nãy cũng tò mò tại sao khách hàng này mua một bó mía, lúc này họ kinh ngạc nhìn người này khiêng mía lên đài, vẻ mặt cảm động đặt mía trên vai diễn viên, thiếu suýt nữa đè diễn viên trẻ nằm úp sấp.
Cừ thật, thật là hay.
Người này không phải là bởi vì xếp hàng mấy tiếng đồng hồ không mua được cổ vịt, đến tặng người của gánh hát chút phần thưởng đặc biệt chứ.