Chương 55: Cái này giống như là hiện trường phát cháo miễn phí ấy!
Chương 55: Cái này giống như là hiện trường phát cháo miễn phí ấy!Chương 55: Cái này giống như là hiện trường phát cháo miễn phí ấy!
Loại thư giãn ấy giống như nước đun sôi, tuy không có mùi vị gì, giản dị tự nhiên, nhưng nó lại là thứ mọi người không thể thiếu trong một loại thức uống trà sữa.
Sự thơm ngon của chén cháo khoai lang này khiến mọi người quên đi cái ngon của những thức ăn khác.
Sáng sớm được uống một chén cháo khoai lang bình bình đạm đạm, lại làm cho cả người đều thoải mái thế này mới tốt.
Có cảm giác ấm áp như ở nhà vậy.
Toàn thân mệt nhóc khiến đám người kia tùy tiện tìm một vị trí ngồi xổm gần nhau, húp từng ngụm cháo khoai lang một.
Cảnh tượng này cũng là rất kỳ lạ, thu hút không ít người vây xem.
Ngay sau đó người đến hỏi cháo khoai lang của Lâm Chu cũng đông hơn.
Sáng sớm leo đến đỉnh núi, thấy có người bán cháo khoai lang, lại còn đang nóng nữa, không ít du khách đều chuẩn bị đi mua một chén.
"Cũng cho tôi một phần đi."
Chỉ cần rẻ hơn một chút thôi là Lâm Chu cảm thấy một thùng cháo khoai lang này của mình sẽ nhanh chóng bán hết.
Nhưng việc buôn bán hôm nay kém xa ngày hôm qua.
Nếu để Lâm Chu nói, cháo khoai lang nhìn bình thường thật nhưng mùi vị của nó thuộc kiểu ăn lâu mãi không chán, chẳng hề kém cạnh cháo trứng muối thịt nạc chút nào.
Xem ra ngày mai phải nấu cháo nào đó xa hoa hơn chút, nếu không thì không ai hỏi thăm rồi.
Vân là cháo có vấn đề.
Nhưng khi biết giá cả xong thì lại yên lặng rời khỏi.
Ngay khi cậu cho rằng ông chú trung niên trước mắt cũng sẽ rời đi sau khi nghe thấy giá cả giống như những người trước đó, ông chú trung niên yên lặng đưa cho Lâm Chu một tờ tiền giấy trị giá một trăm.
"Một trăm một chén."
Lâm Chu mở miệng như mặc kệ sự đời.
Ngay khi Lâm Chu đang cảm thán, lại có một vi khách đi đến trước mặt.
Ông chú trung niên nhận chén cháo khoai lang rồi hít vào một hơi thật sâu, tâm trạng rất tốt nói.
Sau đó cậu đưa cho ông chú trung niên một chén cháo khoai lang thật đầy.
"Chính là mùi vị này."
Lâm Chu nhận tiền, đều có chút kinh sợ.
"Quê tôi ở Triều Sơn. Ở bên đó cháo rất nổi danh. Trước đây lúc ở nhà tôi rất hay ăn cháo khoai lang, chính là loại vị ở nhà đấy. Sau khi lớn lên rời quê hương rồi thì không còn được ăn nữa. Không ngờ hôm nay đi leo núi thôi mà cũng được ăn cháo khoai lang chính tông như thế này."
Nấu cháo cũng giống như nấu canh.
Không giống như tiệm cháo ở quê nhà ông, đều là dùng nồi đất tốn thời gian hầm ra các loại cháo, mùi vị không cách nào so sánh được.
Ông phải đi xa quê rồi mới phát hiện ra một vài tiệm bán cháo toàn bán mấy thứ bán thành phẩm, còn có cháo thành phẩm đóng gói nữa, chính là loại không cần tốn thời gian để hầm chín ấy.
Cháo được thêm bột cũng không có sáng bóng như thế này.
Nếu có thể ăn được cháo chính tông, tiêu ít tiền không sao cả. Vừa ngửi mùi thơm ấy là ông biết cháo được hầm bằng gạo tốt mới mẻ của quý này, ít nhất phải hầm hơn một giờ. Cháo sền sệt như vậy có thể thấy được không phải do thêm bột, bởi vì có dầu gạo và độ sáng.
Không tốn chút thời gian hầm và sức lực để nấu thì đúng là không ngon nổi.
Tục ngữ nói "Nấu cháo không có kỹ xảo, ba mươi sáu lần quấy", người lười không thể nấu ra cháo ngon được. Trong quá trình hầm không thể làm quần chúng chỉ khoanh tay đứng nhìn mà phải quấy không ngừng. Thứ nhất là để tránh cho cháo dính nồi. Thứ hai là khiến cháo nở đậm đặc, mùi gạo thơm khắp nơi. Chỉ có cháo đủ nở rồi thì mới giữ được vị càng tươi mới hơn.
"Mùi vị không tệ -"
Ông chú trung niên cũng không cần muỗng, cháo khoai lang không sền sệt giống cháo trứng muối thịt nạc, trực tiếp húp vào miệng là được.
Nước gạo hương vị ngọt ngào uống vào trong miệng, mùi gạo và vị ngọt trượt thẳng xuống dạ dày, thoải mái đến lỗ chân lông đều nở ra, tham lam hấp thu nước gạo.
Bản thân thức ăn ngoại trừ ăn ngon chút hoặc là không thể ăn thì cũng không có gì đặc biệt.
Là các loại tình cảm như tâm trạng, suy nghĩ, hồi ức của con người khiến cho thức ăn có ý nghĩa đặc biệt hơn.
Cái tâm tâm niệm niệm cũng chẳng qua là không thể quay về, chỉ có thể nhờ vào thức ăn tương tự khiến mình quay trở lại cảnh tượng lúc đó theo kiểu chìm đắm.
"Cháo khoai lang còn ngon hơn chỗ quê nhà tôi nữa. Khoai lang đủ ngọt, gạo cũng đủ thơm, mỗi một ngụm đều là tinh hoa.”
Ông chú trung niên hào phóng không tiếc lời tán dương.
Vì vậy ông chú cũng cùng đám người Tạ Hoành ngồi xổm bốn phía xung quanh quầy hàng của Lâm Chu sột soạt húp cháo.
Cảnh tượng kỳ lạ như thế này, cộng thêm tiếng loa mà Lâm Chu bật lên thu hút rất nhiều du khách đến đây quan sát.
Cho dù da mặt Lâm Chu có dày đến đâu cũng không chịu được việc nhiều người vây xem cậu như đang ngắm cảnh!
"Từ đã, sao mấy anh lại ngồi cạnh đây uống thế?"