Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 56 - Chương 56: Không Phải Chứ, Quầy Bánh Bao To Đùng Của Tôi Đâu? (1)

Chương 56: Không phải chứ, quầy bánh bao to đùng của tôi đâu? (1) Chương 56: Không phải chứ, quầy bánh bao to đùng của tôi đâu? (1)Chương 56: Không phải chứ, quầy bánh bao to đùng của tôi đâu? (1)

Cái này cứ như là hiện trường phát cháo miễn phí ấy!

"Mới vừa leo núi xong, chân có chút mỏi."

Tạ Hoành đang nghiêm túc uống thì nghe thấy câu hỏi của Lâm Chu, bèn ngẩng đầu trả lời với vẻ mặt vô tội.

Lâm Chu:...

"Ngồi cạnh ăn càng ngon hơn nữal"

Bạn học bên cạnh cũng giải thích theo.

"Không phải như vậy, đứng ăn có chút kỳ quái, ngôi xổm xuống thì tốt hơn nhiều."

Lâm Chu nâng trán, còn có thể nói cái gì bây giờ.

Tuy cháo khoai lang ăn cũng ngon nhưng không có thịt không ngon.

Bị du khách lui tới tham quan như điểm ngắm cảnh cũng chẳng xấu hổ tí nào.

Bọn Tạ Hoành còn tưởng rằng hôm qua mình ăn cháo thịt bằm trứng muối thì hôm nay vẫn cháo thịt bằm trứng muối.

"Ông chủ, cháo mỗi ngày anh bán khác nhau hết hả?"

Lâm Chu cảm thấy da mặt của mình vẫn còn cần luyện thêm một chút.

Không ngờ hôm nay ông chủ lại bán cháo khoai lang.

Người tuổi trẻ bây giờ đúng là trâu bò thật đấy.

Giải khát thì được chứ không đủ no.

Còn loãng nữa khác gì uống nước đường đâu.

Không đúng, giống súp hơn xíu.

Thanh đạm quá, cảm giác thích hợp ăn lúc bị bệnh hơn.

Nghe vậy, một đám sinh viên ngồi chôm hổm đều ngẩng đầu nhìn Lâm Chu, hiển nhiên rất tò mò.

Chỉ khi nhiệm vụ hệ thống quy định món ăn giống nhau thì Lâm Chu mới có thể bán một chủng loại cố định.

"Vậy ngày mai bán cái gì?"

"Đúng rồi, ngày nào cũng ăn cùng một món có ý nghĩa gì."

Tạ Hoành rất thích ăn cháo của Lâm Chu, ăn vô cùng thoải mái, hơn nữa không có cảm giác ngấy, nếu mỗi buổi sáng đều có thể ăn được món cháo ngon như vậy, cậu ta sẽ có động lực dậy sớm.

Tuy rằng hoàn thành nhiệm vụ là chủ yếu, nhưng bày quầy cũng thú vị lắm.

Hôm nay làm ăn không tốt, Lâm Chu đoán có lẽ nguyên nhân nằm ở trong ấn tượng của mọi người cháo khoai lang quá rẻ, không bán giá cao bao giờ nên tất cả mọi người cảm thấy một trăm tệ một chén không đáng cho nên hỏi thì nhiều, mua thì ít.

"Ngày mai bán cháo bào ngư."

Mỗi ngày đi leo núi, thân thể khỏe mạnh hơn nữa cũng không chống đỡ nổi đâu.

Vẫn nên làm vài món cháo đáng giá tí, vậy thì việc làm ăn mới tốt hơn.

Nếu có thể biết ngày mai ông chủ bán cháo gì, đúng món cậu ta không thích ăn thì sẽ không đến.

Lâm Chu cảm thấy kiếm tiền từ hai bàn tay của mình càng có ý nghĩa, cũng khiến cuộc sống của cậu ở thế giới này muôn màu muôn vẻ hơn rất nhiều, không đến mức nằm ăn chờ chết, cuộc sống mỗi ngày buồn chán không có mục tiêu, không có ý nghĩa như vậy không thích hợp với cậu.

Khi nhìn thấy khách hàng ăn món mà cậu làm, ai nấy cũng giật mình khen ngon thật là chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ. Cho nên cậu rất để ý đến việc bày quầy hàng làm ăn tốt hay không!

“Quào, cháo bào ngư!”

Diêu Siêu lớn tới từng tuổi này vẫn chưa từng ăn bào ngư, chỉ nghe nói thôi nên nhất thời tràn ngập hứng thú.

Thật ra gia đình cậu ta rất bình thường, mỗi tháng ba mẹ cũng chỉ cho cậu ta một nghìn tệ tiền sinh hoạt ở đại học, chỉ đủ cậu ta ăn cơm.

Chứ không ăn nổi món ăn quá ngon.

Tục ngữ nói mấy thằng nhóc choai choai ăn sạch hết cái nhà, cậu ta hai mươi tuổi chính là thời điểm ăn được.

Tiền sinh hoạt ba mẹ cho không đủ dùng, cậu ta phải lén lút chơi game luyện cấp giúp người ta để kiếm tiền.

Có đôi khi may mắn một chút một đơn cũng có thể kiếm được mấy trăm cho nên cậu ta mới có tiền ăn một chén cháo một trăm tệ.

Trừ khi cùng mấy đứa bạn ra ngoài ăn liên hoan ra, cậu ta cơ bản không ăn tiệm gì mấy.

Lúc này nghe thấy cháo bào ngư, cậu ta mới ý thức được bản thân chưa ăn thử bao giờ.

"Em cũng chưa từng ăn cháo bào ngư nhưng mà em ăn bào ngư rồi, tanh lắm, còn cắn không đứt nữa có ngon gì đâu."

Lúc này ông chú trung niên bên cạnh không đồng ý tiếp lời: "Vậy phải xem là bào ngư gì, bào ngư khô sau khi ngâm thì đun sôi, cắt ra hơi giống trứng muối, trứng lòng đào, vị hơi dai, còn mùi vị tuyệt lắm đấy, nhưng thật ra vị của nó không đậm phải xem gia vị thôi."

"Bào ngư mới thì hơi giống vị sò biển, làm sashimi còn được chứ nấu chín là khỏi nhai luôn nha."

Một đám sinh viên dáng vẻ mở rộng kiến thức, lắng nghe ông chú trung niên nói tỏ vẻ nghe hiểu rồi gật đầu.

"Nhưng mà nếu nấu cháo chắc tanh lắm đó."

Nhóc thích ăn uống Tạ Hoành bày ra biểu cảm có lẽ sẽ ngon lắm nhỉ hỏi Lâm Chu.

Lâm Chu nhìn dáng vẻ tham ăn của mấy nhóc này, ngây ra gật đầu.

Món cậu làm có món nào dở hả?

Nhưng mà cũng có thể nhìn ra được, mấy người này quả thật đều là mấy tên thích ăn uống, bằng không cũng sẽ không trở thành khách quen.

Dù sao lúc Lâm Chu nhìn thấy địa điểm bày quầy hàng ở trên đỉnh núi, cậu cũng không ngờ tới tình huống sẽ có khách quen.

Ai mà leo núi để ăn cháo chứ!
Bình Luận (0)
Comment