Chương 566: Ai đời trong tiệc nướng lại ăn heo sữa quay thế hải! (2)
Chương 566: Ai đời trong tiệc nướng lại ăn heo sữa quay thế hải! (2)Chương 566: Ai đời trong tiệc nướng lại ăn heo sữa quay thế hải! (2)
Lúc này, người đó lập tức từ chối.
"Người anh em, anh nếm thử mùi vị cũng được, nhưng một lần chia mất nửa con của tôi thì thật sự không được đâu."
Một con heo sữa quay không lớn lắm, có lẽ một mình anh ăn không hết, nhưng chắc chắn nửa con không đủ ăn.
Khó mà tưởng tượng heo sữa quay mới ra lò này ngon đến bậc nào.
Khách hàng ruột nói xong, nôn nóng cầm đũa gắp một miếng da heo lên cho vào miệng.
"Shhh, nóng quá!"
Cắn một miếng, da heo quay đỏ rực bùng nổ trong miệng, trào ra từng ngụm mỡ nóng hổi.
Người đàn ông vừa nhịn đau, hít hà với gương mặt méo mó vừa nhai một cách cường điệu.
Mùi vị của các loại gia vị không quá béo giống đồ nướng anh đã ăn trước đó, ngược lại mùi thịt đậm đà hơn.
Da heo quay cực kỳ giòn, khoảnh khắc anh ăn vào còn cảm thấy nó giòn hơn cả khoai tây chiên, mỡ rất thơm, cứ như nước trái cây tươi đang tràn ngập trong miệng.
Sau khi nếm được kết cấu xốp giòn, hậu vị còn hơi ngọt, thật sự ngon đến không nói nên lời.
Hoàn toàn không có mùi tanh của da heo như bình thường, chỉ còn lại mùi thơm của món nướng thuần vị trong miệng.
Hương vị không giống đang ăn thịt heo.
Ăn tiếp miếng thịt heo bên dưới lại có cảm giác rất tươi và mềm, lớp mỡ không hề béo ngậy, toàn bộ mỡ chảy ra đều đã chín. Thịt nạc không dai, thậm chí còn mềm mại mọng nước, thấm hương vị của nước sốt ướp, khi nhai mỗi miếng thịt heo đều rất thơm.
Nhưng như thế lại làm những người vây xem nuốt nước miếng ừng ực.
Anh cảm nhận được da heo xốp giòn, thịt mỡ dày dặn và thịt nạc tươi mềm, cảm giác tăng tiến tầng tầng lớp lớp, tạo thành phản ứng hóa học kỳ diệu trong miệng.
"Đúng là quá ngon!"
Khách hàng ăn xong một miếng lại nhanh chóng gắp miếng tiếp theo. Lần này, anh không còn chậm rãi thưởng thức nữa mà ăn nguyên miếng heo sữa quay, nhấm nháp một lượt cả da và thịt.
Có vẻ tác dụng của gia vị là loại bỏ mùi tanh tốt hơn và làm nổi bật mùi thơm của chính thịt heo. ...
Trong mắt họ tràn đầy khao khát được ăn heo sữa quay.
Cảm giác thích thú khi nhai và hương vị thơm ngon luôn kích thích vị giác của con người.
Những khách hàng bên cạnh nhìn họ ăn ngon lành, không ngừng nuốt nước miếng trong miệng, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ chảy ra ngay.
Cảm giác cắn vào xốp giòn, chất thịt mọng nước và kết cấu mềm mại khiến người ta ăn đến phát nghiện.
"Người anh em, tôi không cần một nửa đâu! Bao nhiêu tiền thế? Chia tôi vài miếng với!"
Khắp miệng đầy hương vị, tuy hơi dầu mỡ, nhưng thơm cực!
Trước khi nếm thử, anh còn tưởng một mình không ăn hết một con heo sữa quay, nhưng hiện tại anh cảm thấy mình ăn nguyên con bò còn được.
"Không bán, không bán đâu. Ngon quá xá."
Nếu không phải không được làm chuyện trộm cướp, bọn họ đều hận không thể giật về tay.
Thơm cmn phức.
Nhóm khách hàng còn lại nhìn bọn họ ăn đến sốt ruột. Mùi thịt còn đậm đà hơn mùi gia vị.
"Đừng mà người anh em, mới nãy anh đâu có nói như vậy!"
Nghe anh nói không bán, nhóm khách hàng không nỡ đi mà vây xung quanh ầm ï sụp đổ.
"Người anh em, ai thấy cũng có phần nha. Không thì tôi trả tiền, coi như heo sữa quay này là của tôi, anh chỉ cần chia cho tôi một ít là được."
Dứt lời, cả đám đều lấy điện thoại ra, tỏ vẻ anh mà đồng ý chia heo sữa quay cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay lập tức.
Lâm Chu sợ mấy người này không ăn được heo sữa quay sẽ nhắm vào cậu.
Nhân lúc bọn họ nói chuyện phiếm lập tức rút lui.
Một tuần bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.
Bàn giao nhiệm vụ xong thì cậu chuẩn bị thu dọn về nhà.
Bận đến hơn nửa đêm đã vất vả rồi.
Cậu phải xem hệ thống sẽ cho được thứ gì tốt.
Sau khi nộp xong nhiệm vụ hàng tuần, điều cậu mong đợi nhất là phần thưởng ngẫu nhiên sẽ cho ra thứ gì.
Lâm Chu lái xe ba bánh lao vun vút về nhà.
Việc đầu tiên cậu làm vẫn là tắm rửa, sau đó mới mở phần thưởng.
[Ting. Chúc mừng ký chủ nhận được máy bay tư nhân x1]
Ồ, máy bay tư nhân này được đấy. Đúng lúc cuối tuần sau tham dự hôn lễ của anh Minh Viễn có thể dùng đến.
Cậu còn chưa nghĩ tới, vẫn là hệ thống chu đáo.
Chuyện gì cũng lo nghĩ cho cậu.
Lâm Chu nhìn máy bay tư nhân trong balo hệ thống, nghĩ xem nên lấy ra thế nào.
Có máy bay đấy, nhưng phi công đâu?
Lâm Chu sờ đầu, cảm thấy phải thu hồi câu nói vừa rồi.
Hệ thống chỉ là hệ thống, không có nhân cách hóa, máy bay tư nhân cũng có rồi nhưng lại không cho cậu phi công.
Lâm Chu của hiện tại đã không còn là Lâm Chu trước đây.
Có thể kén cá chọn canh khi đối diện với phần thưởng.
Quả nhiên khi người ta giàu đến một mức độ nhất định, mọi thứ chỉ còn là một đống con số.
Cậu nhìn thứ gì cũng không có bất cứ cảm giác nào. ...
Hôm sau, Lâm Chu thức dậy thì thấy ngay nhiệm vụ tuần này đã được cập nhật.