Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 571 - Chương 571: Thế Này Chẳng Phải Là Chen Hàng À? (2)

Chương 571: Thế này chẳng phải là chen hàng à? (2) Chương 571: Thế này chẳng phải là chen hàng à? (2)Chương 571: Thế này chẳng phải là chen hàng à? (2)

Cậu chỉ mang ra hai, ba trăm cái bánh bao, nếu không giới hạn mua hàng, chỉ sợ sẽ không đủ bán.

"Cái gì? Chỉ có thể mua hai cái thôi hả?"

Ông chủ quầy xiên que chiên nhanh chóng lộ vẻ mất mát.

Hai cái bánh bao sao đủ ăn được!

Chỉ có thể lót dạ thôi.

"Vậy lấy tôi mỗi vị một cái đi."

Lúc cậu mở nồi hấp, có thể thấy rõ cậu bán hai vị.

Bánh bao vỏ mỏng nhân dày bên cạnh hẳn là bánh bao nhân đậu hũ cay tê, lớp vỏ trắng tinh bị nhuộm thành sắc đỏ của dầu đỏ, trông rất hấp dẫn.

Lúc Lâm Chu ra bày quầy đã chuẩn bị sẵn sẽ có người nhận ra.

"Đây là bánh bao chay, bánh bao nhân đậu hũ cay tê. Còn đây là bánh bao thịt bò. Bánh bao chay 5 tệ, thịt 10 tệ.

Lâm Chu lắc đầu, ra hiệu anh ta nhìn đằng sau.

Ông chủ quầy xiên que chiên không nhịn được hỏi lại lần nữa: "Ông chủ Lâm giới hạn mua hai cái mỗi vị được không? Một cái không đủ ăn mài"

Vẫn là giá gốc, hương vị ban đầu.

Dòng người ngày càng dài.

Trong một nồi bánh bao lớn khác, bánh bao tròn xoe làm mọi người không nhìn ra đó là bánh nhân gì.

Chẳng mấy chốc đã đến người tiếp theo. ...

"Được rồi."

Ông chủ quầy xiên que chiên mua mỗi vị một cái, thanh toán 15 tệ.

Thế nên cậu rất bình tĩnh.

Chờ đến khi cho bánh vào nồi hấp là không còn bận gì nữa.

Mỗi người chỉ được mua tối đa hai cái, cơ bản cũng không có thêm lựa chọn khác.

Bán bánh bao chỉ có việc chuẩn bị là hơi phức tạp, cần xào nhân bánh, nhào bột và gói bánh.

Người tiếp theo là quý bà Vương Truyền Quyên, bà cũng mua mỗi vị một cái.

Hấp chín thì cứ đóng gói bán đi thôi.

Không chờ mọi người kịp phản ứng, lời Vương Truyền Quyên đã truyền đến.

Bà chạy thẳng đến chỗ mọi người đang nhảy, tắt dàn âm thanh đi.

"Là bánh bao của ông chủ Lâm đấy! Mọi người đừng nhảy nữa, mau qua đó xếp hàng mua đi!"

Thấy ngày càng nhiều người đến, bà cầm theo bánh bao vội vã đi về chỗ đội ngũ nhảy quảng trường bên kia.

Mọi người vốn đang nhảy đến hăng say, bỗng tiếng nhạc tắt ngóm.

Vương Truyền Quyên cầm bánh bao nóng hôi hổi mới nhớ đến nhóm chị em bạn già của mình.

Trong phút chốc, giọng bà lớn đến mức không chỉ nhóm chị em bạn già của bà mà tất cả những người đang rèn luyện ở quảng trường đều nghe rõ mồn một.

Có người không rõ ông chủ Lâm là ai.

Nhưng nhìn một đám người gấp gáp co giò chạy đi, người nọ cũng tò mò đi theo.

"Ông chủ Lâm nào thế? Bán bánh bao hả?"

"Chẳng phải ở cổng công viên thường có quầy bánh bao à?" "Cần gì phải chạy gấp như vậy!"

Các dì trong nhóm của Truyền Quyên chạy theo bà đến cổng công viên.

Trên đường, mọi người thấy bánh bao trong tay bà, không nhịn được trợn to mắt.

Hay lắm, đây là mua xong mới về nói chúng tôi biết?

"Nhiều người xếp hàng không?"

"Thật sự là ông chủ Lâm hả?"

"Còn phải hỏi! Lúc tôi ngửi thấy mùi thơm, tìm đến, vừa nhìn đã nhận ra ông chủ Lâm. Cậu ấy bán bánh bao thịt bò và bánh bao đậu hũ cay tê nên tôi vội đến mua, mỗi người chỉ được mua tối đa hai cái."

Chờ chạy đến nơi, bắt đầu xếp hàng, các chị em cùng nhóm với bà mới bình tĩnh lại được. Sao lúc mới xếp hàng người này không nhắn tin cho các dì hay nhỉ?

Vương Truyền Quyên cũng ngơ ngác.

Phải rồi ta!

Sao lúc bà đứng xếp hàng chờ mua bánh bao lại quên nhắn tin cho các chị em bạn già trong nhóm nhỉ!

Bây giờ phía trước có rất nhiều người rồi.

Vương Truyền Quyên lúng túng cười trừ.

"Ôi chết... Cái đó, tôi quên mất..."

Con người già đi, có lúc phản ứng chậm hơn người trẻ tuổi ấy mà.

Chẳng hạn như người trẻ tuổi phía trước, sau khi tìm thấy ông chủ Lâm lập tức gọi điện thoại báo cho bạn bè.

Đây có thể gọi là niềm vui bất ngờ.

Hôm nay là thứ hai nha!

Lúc fans của ông chủ Lâm bắt đầu tìm người.

Ông chủ Lâm cứ thế xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, địa điểm còn là công viên Hoa Quả Sơn mà mọi người quen thuộc.

Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác.

Là khách hàng ruột ở Giang Đông, mọi người nghe được tin tức này đều nghi ngờ mình nghe nhầm.

Chẳng lẽ ông chủ Lâm chạy ra ngoài một ngày vẫn cảm thấy ở Giang Đông là tốt nhất?

Thế nên cậu lại trở về bày quầy bán hàng?

Mọi thứ cứ kỳ diệu như thế.

Tuy mọi người không mấy tin tưởng nhưng khi những tấm ảnh chụp bánh bao ngay hiện trường lộ ra ngoài, mọi người ồ ạt đổ xô đến công viên Hoa Quả Sơn.

Không lâu sau, Lâm Chu đã bán hết mẻ bánh bao hấp chín đầu tiên, bắt đầu hấp mẻ thứ hai.

Đội ngũ vẫn tiếp tục xếp hàng, những khách hàng đã mua được bánh bao lập tức đứng sang bên cạnh bắt đầu ăn.

"Wow! Thơm quá đi!"

"Chẳng lẽ ông chủ Lâm là con giun trong bụng chúng ta đấy à? Anh vậy mà biết lúc sau khách hàng chúng tôi không ăn được bánh bao nên quay lại bán lần nữa."

"Đang ăn đấy, đừng nói mấy lời buồn nôn này mà."
Bình Luận (0)
Comment