Chương 575: Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra này!
Chương 575: Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra này!Chương 575: Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra này!
Lúc này, những khách hàng biết đến món mì lạnh nướng bên cạnh cũng cho biết: "Tôi nhớ hình như ông chủ bán món mì lạnh nướng kia ở bến xe buýt thì phải! Có người chờ xe buýt vào buổi sáng thuận tiện mua một cái. Sau đó, lúc quay lại tìm thì ông chủ Lâm đã chạy đi đâu mất, kế đến mới là quầy bánh bao."
Nói đến thế, mọi người đã biết.
Cả đám đều cực kỳ mong chờ.
Thậm chí còn có người chạy đến trước mặt ông chủ Lâm hỏi.
"Ông chủ Lâm, nếu anh đã bán bánh bao lại, vậy cũng sẽ có lúc bán mì lạnh nướng lại luôn đúng không? Rất nhiều người trong chúng tôi đều chưa được ăn mì lạnh nướng anh làm."
Nhắc đến mì lạnh nướng, Lâm Chu lập tức nhớ lại lúc cậu vừa xuyên qua.
Khi mới đến đây, cậu vẫn đang chìm đắm trong nỗi hỗn loạn về cái chết đột ngột của mình, bên cạnh đó còn bị hệ thống đưa đến thế giới khác.
Cậu lấy vốn khởi nghiệp do hệ thống cung cấp, bắt đầu bày quầy bán hàng, hoàn thành nhiệm vụ dành cho tân thủ, nhận được phần thưởng là căn biệt thự.
Nhóm khách hàng ruột vội nối tiếp nhau gào thét.
Bây giờ nghĩ lại, những chuyện đã xảy ra dường như rất xa vời.
“Anh đoán xem.”
Hiện giờ, thấy mọi người còn biết cậu từng bán mì lạnh nướng, cậu cảm thấy rất mới lạ.
Ký ức của cậu về mì lạnh nướng cũng vậy.
Lâm Chu cười bí ẩn.
Cậu dần quen thuộc với thế giới này, yên ổn định cư ở thành phố Giang Đông.
"Tôi cảm thấy có hy vọng lắm nhaI Ông chủ Lâm cười kiểu này, mọi người hiểu mà."
"Không phải chứ! Ông chủ Lâm đừng câu cá nữa, chúng tôi sắp bị anh câu đến vểnh cả miệng lên rồi này!"
"Ông chủ Lâm, cho chúng tôi biết đi mà, đứa nhỏ tò mò dữ lắm, không chịu nổi anh câu cá vậy đâu."
"Ấy! Ông chủ Lâm còn thích làm người ta tò mò thế nữa hả!"
Động tác trên tay không ngừng, vẫn gói bánh bao cho các khách đứng xếp hàng.
Lâm Chu nghe mọi người nói, chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng.
"Ông chủ Lâm đẹp trai quá đi! Khách hàng nữ đúng là có phúc. Cậu ấy vừa nấu ăn ngon vừa đẹp trai, còn có tiền, nếu tôi là nữ, tôi cũng u mê luôn."
Mỗi người chỉ được mua tối đa hai cái. Hai, ba trăm cái bánh bao loáng cái là bán hết.
"Yên tâm, yên tâm, mọi người là người sành sỏi, có đủ cách đảm bảo công tác bí mật nha."
Còn hơn ông chủ Lâm chạy đến nơi khác.
Có ông chủ Lâm ở đây, bọn họ vẫn còn hy vọng!
Chỉ cần xác định tuần này ông chủ Lâm bán ở Giang Đông là được.
"Hê hê, các anh em, tuần này ông chủ Lâm vẫn bán ở Giang Đông chúng ta, phải giữ bí mật thật tốt đấy!"
Lúc Lâm Chu thu quầy, các khách hàng không mua được cũng không buồn bã.
"Còn phải nói! Không thấy đồ nướng tuần trước không lọt tí gió nào ra ngoài đấy à!"
"Không thể yên tâm quá sớm, người qua lại trước cổng công viên quá nhiều. Không giống tuần trước, quầy đồ nướng bày ngay cổng trang trại của ông chủ Lâm, chúng ta không nói ra ngoài nên không ai biết. Còn ở đây người đến người đi, có quá nhiều điều không nắm chắc, chúng ta vẫn nên suy nghĩ cẩn thận một chút."
"Nếu biết trước tuần này ông chủ Lâm vẫn bày quầy bán hàng ở Giang Đông, tôi đã không khoe chuyện đồ nướng tuần trước lên mạng rồi."
"Trên đời này không có chuyện nếu biết trước mà. Tiện thể còn một việc phải chú ý."
"Chúng ta phải cẩn thận đề phòng khách hàng Khẩu thành sát vách. Lỡ như tuần mới họ không tìm thấy ông chủ Lâm ở Khẩu thành bèn qua Giang Đông chúng ta tìm thì xử lý thế nào?"
"Đúng rồi á! Ông chủ Lâm có không ít khách hàng ở Khẩu thành đâu."
Dù sao thì ông chủ Lâm cũng bày quầy bán hàng bên đó vài lần.
Nhóm khách hàng nói xong lại chạy lên mạng bàn bạc.
Đêm đó, từng trưởng nhóm fans tập hợp cùng nhau thảo luận cách ứng phó.
Lâm Chu hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Cậu thu quầy về đến nhà rồi ngồi lên ghế sofa.
Bắt đầu suy nghĩ ngày mai bán gì?
Là mì lạnh nướng mà hôm nay nhóm khách hàng hỏi, hay là món khác?
Cậu đã bán rất nhiều món ở Giang Đông, nhất thời thật sự không biết chọn món nào.
Nhiệm vụ của hệ thống không chỉ có địa điểm ngẫu nhiên mà cả thời gian cũng thế.
Chỉ nghĩ mỗi món ăn thôi chưa đủ, còn phải xem thời gian.
Chẳng hạn như cậu có muốn dậy sớm đi bán bữa sáng không? Hay giữa trưa đi bán đồ ăn trưa, hay bán bữa khuya.
Lâm Chu nhìn bánh bao, chìm vào im lặng, sau đó quyết định bán cháo.
Suy cho cùng, bánh bao và cháo rất hợp nhau.
Ăn bánh bao sẽ muốn húp cháo.
Thiếu một thứ cũng không được nhai
Hơn nữa, lâu lắm rồi cậu không leo núi, hơi nhớ một chút.
Đúng là quyết định vui sướng!
Sau khi Lâm Chu xác định rõ hôm sau sẽ bán gì lập tức quay người đến phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Ngủ sớm dậy sớm, sáng mai còn đi chợ hải sản mua hải sản tươi ngon nhất về nấu cháo.
Ngon lành!
Đến lúc Lâm Chu tắm rửa xong nằm dài trên giường, sắp đi vào giấc ngủ mới chợt nhận ra tối nay không ai hỏi ngày mai cậu có bán bánh bao ở Hoa Quả Sơn nữa không!