Chương 576: Có thể trèo đến đỉnh núi, chắc không được mấy người đâu nhỉ? (1)
Chương 576: Có thể trèo đến đỉnh núi, chắc không được mấy người đâu nhỉ? (1)Chương 576: Có thể trèo đến đỉnh núi, chắc không được mấy người đâu nhỉ? (1)
Không ai hỏi, cậu cũng không nghĩ tới việc này.
Há chẳng phải phí công một chuyến àiI
Nghĩ lại thì quây cháo bày trên núi, còn là 6 giờ sáng.
E rằng sáng sớm là những khách hàng biến hóa khó lường kia đã phát hiện ra vị trí của cậu rồi. Thế nên không cần lo 8 giờ tối mọi người sẽ chạy đến Hoa Quả Sơn chờ mua bánh bao.
Lâm Chu nghĩ thông suốt, nhanh chóng nhắm mắt vào giấc.
Cậu mở mắt dậy lần nữa vào lúc đồng hồ báo thức reo vang.
3 giờ rưỡi sáng. ...
Nghĩ đến những hải sản tươi mới đang chờ cậu, Lâm Chu lập tức thức dậy, tắm rửa rồi lái xe chạy đến chợ hải sản lớn nhất Giang Đông.
Hương vị của mỗi loại hải sản khác nhau, khi kết hợp lại, đầu tiên hương vị bổ sung cho nhau thì càng tốt, sau đó cảm giác cũng phải hỗ trợ lẫn nhau, dung hợp trong cháo mới có thể hài hòa.
Quả thực chính là thiên đường cho những người thích hải sản.
Bào ngư, mực ống, tôm lớn, cua gì đó... được xếp hết lên trên.
Cháo hấp thu vị tươi của hải sản, hương vị đó chỉ cần thêm chút muối đã đủ ngon rồi.
Cháo hải sản là cháo Lâm Chu khá thích.
Đương nhiên cũng phải chú ý phối hợp nguyên liệu nấu ăn.
Nơi đó mỗi ngày đều có hải sản tươi mới nhất vận chuyển tới.
Bận rộn một hơi, Lâm Chu cũng không kịp ăn sáng, đã sốt ruột mang theo một thùng cháo hải sản, nhanh chóng sáu giờ đến đỉnh núi Tần Hoàng.
Vừa rửa sạch một phần hải sản, xào đầu tôm và gạch cua, sau đó đổ vào nước và gạo đã được ngâm sẵn bắt đầu nấu.
Nhân khoảng thời gian này thì rửa sạch các loại hải sản khác.
Lâm Chu mua xong đồ ăn về đến nhà đã hơn bốn giờ. Thời gian nấu cháo có thể nói là cực kỳ gấp.
Sau khi Lâm Chu tìm một vị trí thích hợp ngồi xuống, thấy xung quanh không có ai liền mở thùng cháo ra, múc cho mình một bát trước.
Tốc độ còn nhanh hơn lần đầu tiên đến đỉnh núi Tân Hoàng nhiều.
Giờ này, đỉnh núi trừ khách du lịch đến xem mặt trời mọc, thật đúng là không có mấy người.
Từ sau khi thể chất tăng mạnh, cậu leo núi rõ ràng thành thạo hơn nhiều.
Bận việc nửa ngày, cậu cũng đói rồi.
Dường như nghĩ tới cái gì, Lạc Vũ sáng mắt, mang theo một tia không thể tin.
Anh không phải người Giang Đông, vì ăn món ngon mà ông chủ Lâm làm đã mua nhà ở Giang Đông, như vậy về sau ông chủ Lâm bày quầy hàng ở Giang Đông, anh đuổi tới ăn cũng tiện.
Ví dụ như Lạc Vũ lướt được trước đó ông chủ Lâm từng bán cháo trên đỉnh núi Tần Hoàng, thì cố ý đến check in.
Mới sáng sớm, thật sự sẽ đói.
Chẳng qua giờ này, mặt trời còn chưa mọc lên hẳn, ở đâu ra mùi đồ ăn chứ?
Vừa mở thùng cháo hải sản ra, nhất thời mùi thơm nồng đậm tản ra xung quanh thùng cháo.
Không thể nào?
Ngày hôm qua ông chủ Lâm bán lại bánh bao, hôm nay chẳng lẽ là cháo? Vì đu ông chủ Lâm, Lạc Vũ không chỉ mua nhà ở Giang Đông, còn đánh vào nội bộ khách hàng, app, nhóm gì đó đều có tồn tại của anh, sợ bỏ lỡ một chút tin tức.
Căn cứ thói quen nhất quán của ông chủ Lâm, ngày hôm qua lúc mọi người tìm được ông chủ Lâm ở công viên Hoa Quả Sơn, đã mặc định ông chủ Lâm sẽ ở đó bán bánh bao một tuần.
Lễ nào sự việc còn có thay đổi?
Lạc Vũ nhìn bốn phía, trừ một khách du lịch chụp ảnh, cũng không nhìn thấy ông chủ Lâm đâu.
Nhưng chóp mũi quả thật ngửi được mùi thơm của món ăn.
Là một blogger review món ngon, trên toàn mạng anh có hơn chục triệu fan, dựa vào khứu giác và vị giác xuất sắc, có thể tìm được rất nhiều cửa hàng nhỏ mà không ai biết.
Anh rất tin tưởng khứu giác của mình. Vì thế đánh hơi rồi đi tìm theo mùi thơm.
Sau đó nhìn thấy bên kia, ông chủ Lâm đang ngồi trên một tảng đá lớn, ăn cháo.
Lạc Vũ: "HI"
Lạc Vũ trừng to mắt nhìn Lâm Chu.
Lâm Chu cảm nhận được tâm mắt mãnh liệt này, vừa ngẩng đầu đã nhìn về phía anh.
À, là chuyên gia ẩm thực ngày hôm qua.
Trùng hợp vậy.
Lâm Chu cười vẫy tay, chào hỏi.
Vẻ mặt Lạc Vũ khó nén kích động đi tới, nhìn thấy ông chủ Lâm mặc đồ thể thao, còn có thùng cháo trước người mở miệng nói:
"Ông chủ Lâm, hôm nay anh đến đỉnh núi bày hàng à?"
"Đúng vậy."
Lâm Chu nâng cháo hải sản trong tay, ra hiệu kêu anh xem.
"Chuyên gia ẩm thực muốn ăn một bát không?"
"Đương nhiên muốn rồi, một trăm tệ một bát đúng không?"
Lạc Vũ không ngờ trên đời còn có chuyện trùng hợp như vậy.
Anh đến Giang Đông đu ông chủ Lâm, thời gian còn lại cũng sẽ xem thử cảnh đẹp món ngon của nơi này.
Sáng hôm nay chính là bởi vì trước đó ông chủ Lâm đến núi Tần Hoàng bày quầy hàng, anh cũng muốn đến xem, check in một cái, không ngờ ở đây gặp được ông chủ Lâm.
Duyên phận thật sự tuyệt không thể tả.
Lâm Chu thấy anh biết cháo là một trăm tệ một bát cũng không kỳ lạ.
Từ trong lời nói tối hôm qua của người này có thể nhìn ra người này là khách hàng ruột, biết cũng rất bình thường.