Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 583 - Chương 583: Ai Mà Chịu Nổi Chứ! (2)

Chương 583: Ai mà chịu nổi chứ! (2) Chương 583: Ai mà chịu nổi chứ! (2)Chương 583: Ai mà chịu nổi chứ! (2)

Người nghe máy ở đầu bên kia điện thoại: ...

Sườn núi, ai mà chịu nổi chứ!

Bác sĩ y tá đâu có thể lực nâng người xuống núi đâu, có thể leo lên núi hay không cũng là một vấn đề nữa.

"Chờ một lát, chúng tôi sẽ đi cùng 119

Cúp điện thoại, 120 gọi điện thoại cho 119, sau đó cùng nhau chạy đến núi Tần Hoàng.

Một người vừa ngã xuống, giống như là phát ra tín hiệu gì đó.

Trên núi, người này nối tiếp người kia ngã xuống.

Các khách hàng gian nan lên núi gặp được Lâm Chu đang xuống núi.

Sau đó cậu vừa nghiêng đầu, cô gái bên cạnh cũng ngã xuống.

Mấy người thể lực tốt đau lòng đến mắt trợn trắng, nhưng không ngất nổi.

Khách hàng nói xong câu đó rồi ngất đi.

"Anh à, anh thực sự là anh ruột của tôi mà!"

Nước mắt bi thương cứ như vậy chảy xuống theo từng giọt mồ hôi.

Lâm Chu vác thùng cháo xuống núi, thấy cảnh tượng như vậy thì hoảng sợ trừng to mắt, nhanh chóng chạy đến đỡ người, không để cho bọn họ ngã trên mặt đất.

Vừa gặp nhau, lập tức khiến đạo tâm của các khách hàng kiên trì leo núi vỡ tan, ngất đi còn tốt hơn.

Đi theo phía sau Lâm Chu cùng xuống núi, cũng có người không kiên trì nổi ngã xuống.

Lớn chuyện rồi.

Không ngờ mấy khách hàng này biết cậu bày quây bán hàng ở đỉnh núi, không leo nổi mà vẫn miễn cưỡng leo lên.

Lâm Chu sợ hãi nhìn xung quanh.

Nhìn khách hàng còn đang leo lên, cậu vội vàng khuyên mọi người xuống núi.

Khi xuống núi, nửa cái mạng còn lại đi luôn.

Lâm Chu luống cuống tay chân, cũng gọi mấy cuộc điện thoại cầu cứu.

Lên núi đã muốn nửa cái mạng của bọn họ rồi.

Chịu không nổi, thật sự chịu không nổi.

Thấy phía trước có nhiều người tụ tập một chỗ, giống như đã xảy ra chuyện, bèn vội vàng nhanh chóng để hỗ trợ.

Lâm Chu cảm giác sự khiếp sợ nhận được vào sáng nay còn nhiều hơn trong nguyên khoảng thời gian cậu bày quầy bán hàng.

"Mọi người hãy lượng sức, mấy người không leo núi nổi suy nghĩ cho thân thể của mình đi, đừng miễn cưỡng chống đỡ được biết không."

Bọn họ đã bao giờ thấy ông chủ Lâm luống cuống tay chân như thế đâu!

Huấn luyện viên thể hình có thể lực không tệ, trên đường xuống núi không cách Lâm Chu quá xa, còn có thể nhìn thấy bóng lưng của ông chủ Lâm.

Khách hàng vẫn còn sức lực vừa giúp đỡ vừa không nhịn được cười.

Anh vừa nhìn một cái là thấy chột dạ.

Ý định ban đầu của anh là muốn nhìn dáng vẻ leo núi đầy chật vật của mọi người khi biết ông chủ Lâm bày quầy bán hàng ở đỉnh núi.

Nhưng không ngờ được mọi người lại liều mạng như vậy, đều leo đến mức ngất xỉu. Anh nhất thời cực kỳ chột dạ.

"Đầu tại tôi không tốt, sớm biết thế đã không thông báo cho mọi người biết ông chủ Lâm bán cháo ở đỉnh núi rồi, như vậy sẽ không có người ngất xỉu."

Lạc Vũ đi theo đằng sau nghe nói như thế, liếc nhìn anh đầy bất ngờ.

Không ngờ người này lại là một anh trai cơ bắp mầm lòng.

"Gọi điện thoại kêu xe cứu thương trước đã, phỏng chừng là thể lực chống đỡ hết nổi ngất xỉu, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Sau khi bước vào xã hội rồi, dù sao người hay rèn luyện cũng là số ít, thân thể không thể tiếp nhận nổi vận động cường độ như vậy, ngất đi cũng là chuyện bình thường. Nói không chừng nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại."

Lạc Vũ nói xong cũng gọi huấn luyện viên thể hình cùng nhau khiêng người.

Ở đây chỉ có hai người bọn họ leo lên trên núi sớm, ăn cháo hải sản nghỉ ngơi mấy tiếng rồi cùng xuống núi với ông chủ Lâm.

Thể lực bảo tôn rất hoàn hảo, đi xuống núi nửa ngày mà vẫn còn có sức lực giúp khiêng người.

Sau đó tiếp tục đi chưa được bao lâu, bọn họ lại gặp phải khách hàng ngã xuống.

"Nào nào, ông chủ Lâm anh còn xách theo thùng cháo đó, quá cực khổ, để chúng tôi chuyển cho."

Lạc Vũ thấy ông chủ Lâm xách theo thùng cháo mà còn bận lên bận xuống, tranh thủ thời gian khuyên nhủ.

Bọn họ khổ chút cũng không sao, đừng làm ông chủ Lâm mệt mỏi là được. Nếu như ông chủ Lâm mệt mỏi ngày mai không bày quầy thì làm sao đây, bọn họ ăn cái gì.

"À đúng đúng đúng, ông chủ Lâm, có chúng tôi là được, anh bày quầy bán hàng cũng cực khổ, đừng làm mình mệt quá, xuống núi nghỉ ngơi sớm chút đi."

Những người còn lại cũng khuyên nhủ theo.

Đoạn đường này Lâm Chu không đổ cả một giọt mồ hôi, sắc mặt càng không có chút thay đổi nào, ngay cả bước chân xuống núi cũng không khác gì lúc đầu cả.

Nhìn mấy khách hàng cảm thấy cậu rất mệt mỏi, thật sự dở khóc dở cười.

"Tôi không sao, ngược lại trông mọi người không ổn lắm, để tôi làm là được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi."

Thật sự sợ còn chưa đến chân núi, lại có mấy người ngã xuống.

Cậu vừa nói như vậy, lúc này đám người Lạc Vũ mới chú ý tới hình như ông chủ Lâm thực sự không có một chút dấu vết leo núi nào.

Thể lực tốt đến vậy luôn hả?...
Bình Luận (0)
Comment