Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 584 - Chương 584: Ai Không Ký Hiệp Nghị Bảo Mật Thế? (1)

Chương 584: Ai không ký hiệp nghị bảo mật thế? (1) Chương 584: Ai không ký hiệp nghị bảo mật thế? (1)Chương 584: Ai không ký hiệp nghị bảo mật thế? (1)

Xe cứu hỏa và xe cứu thương một trước một sau đi đến núi Tân Hoàng.

Nhân viên y tế theo bản năng mang cáng cứu thương nhảy xuống xe và chuẩn bị đi đón người, sau đó nhìn thấy nhân viên phòng cháy chữa cháy chạy còn nhanh hơn bọn họ, hơn nữa còn không chỉ có một người, mười mấy nhân viên phòng cháy chữa cháy mang cáng cứu thương chạy lên núi.

Lúc này mới phản ứng lại nơi cứu người lần này không phải nơi khác, mà là ở trên núi!

Hơn nữa dọc theo đường đi, trung tâm cứu trợ không ngừng nhận được điện thoại cầu cứu, bọn họ còn không rõ hiện nay trên núi Tân Hoàng cụ thể có bao nhiêu người ngất xỉu.

Phía sau còn có xe cứu thương đang chạy về phía bên này.

"Đây là tình huống gì thế, tại sao hôm nay lại có nhiều người leo núi như vậy, còn nữa dưới chân núi cũng tụ tập rất nhiều người, xem chỗ đậu xe cũng kín hết kìa."

Nhân viên y tế đứng tại chỗ chuẩn bị cứu viện nhìn các nhân viên phòng cháy chữa cháy nhanh như chớp đã biến mất, mặt lộ vẻ lo lắng.

Ngọn núi cao như vậy, chỉ có thể dựa vào sức người để leo lên, còn phải nâng người ngất xỉu xuống núi, nhiệm vụ không phải nặng bình thường đâu!

Trước đó còn có khách hàng của ông chủ Lâm vì giành ăn, còn chạy đến đồn công an tìm cảnh sát phân xử nữa cơ. Dù sao nhân dân Giang Đông thật sự nghe được không ít chuyện về ông chủ Lâm.

"Tôi biết, bởi vì sáng sớm nay tôi cũng nhận được tin tức, ông chủ Lâm bán cháo ở đỉnh núi vào lúc 6 giờ sáng. Đám người ngất xỉu này phỏng chừng đều là muốn lên núi ăn cháo của ông chủ Lâm, sau đó đánh giá cao thể lực của mình."

"Vãi, ông chủ Lâm bán cháo ở đỉnh núi à, hèn chỉ."

Thấy địa điểm và thời gian này là anh không muốn ăn bữa cháo đó rồi, leo lên đỉnh núi thật sự là hơi khó khăn cho anh.

Rõ ràng người đàn ông nói chuyện có nhận thức đúng đắn về thể lực của mình.

Mọi người nghe nói thế, chuyện không hợp lẽ thường như này nháy mắt cũng trở nên rất hợp lý.

Bọn họ nhất thời đều có chút lo lắng cho các nhân viên phòng cháy chữa cháy.

Bên này bọn họ đứng chờ dưới chân núi.

"Bọn họ cũng có nghị lực thật, bán cháo trên đỉnh núi mà vẫn có nhiều người đến quá."

"Đó là do bọn họ hoàn toàn không biết gì cả về sự khổ cực khi leo núi ấy chứ."

Người của các ngành các nghề đều nghe được trò khôi hài mà fan của ông chủ Lâm làm ra.

Nhìn dáng vẻ bọn họ chật vật mệt mỏi ngồi trên bậc thang, hình ảnh đáng thương ấy khiến các nhân viên phòng cháy chữa cháy đều im lặng.

Không thể không nói thể lực của các nhân viên phòng cháy chữa cháy vẫn rất tốt, dùng bước đi như bay thì hơi khoa trương, nhưng vừa lên núi đã kéo ra một khoảng cách rất xa với các khách hàng.

Bọn họ gấp gáp lên đường, đến sườn núi, thoáng cái các nhân viên phòng cháy chữa cháy đã gặp được hai người nằm trên đất, bên cạnh còn có vài người ngồi đấy bảo vệ.

Các nhân viên phòng cháy chữa cháy đã mang cáng cứu thương đi lên núi.

Các khách hàng thấy các anh trai phòng cháy chữa cháy xếp thành một hàng, hai mắt đều phát sáng.

Đội trưởng ra hiệu cho người của hai tổ khiêng hai người này xuống trước, sau đó hỏi các khách hàng đứng bên cạnh.

Các nhân viên phòng cháy chữa cháy thấy hai người nằm trên mặt đất không có phản ứng gì, lập tức tiến lên nâng hai người nằm trên cáng cứu thương. "Đồng chí, cuối cùng mọi người cũng đến rồi. Hai người ngã xuống đều được bọn họ chuyển đến cùng một chỗ, yên lành lắm."

Các khách hàng canh giữ ở đằng trước kích động đứng lên nghênh đón.

"Chỉ có hai người này à?"

Mẹ ơi, cứu tinh tới.

"Còn nữa, nghe nói bên trên còn có không ít, chúng tôi chỉ ở sườn núi thôi."

Nếu nói đám người ở sườn núi ở trạng thái không lên được cũng không xuống nổi.

Người ở phía dưới cảm nhận được sức lực không đủ thì quay đầu xuống núi.

Còn người ở phía trên, cảm thấy đã leo được một nửa rồi, phải tiếp tục kiên trì, nói không chừng có thể lên được đỉnh núi.

Ở giữa là đau đớn nhất, xuống núi thì không cam lòng, lên núi lại không leo được, bị động ở lại đây.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy:...

Nhất thời bọn họ muốn nói gì đó, lại không thể mở miệng.

Nhưng nhìn trạng thái của mấy người này cũng không được tốt cho lắm, vẫn phải khuyên một câu.

"Mọi người cũng mau xuống núi đi, nếu không đều ngã xuống đấy, chúng tôi chưa chắc có đủ người đâu."

Các khách hàng nghe nói như thế, gật đầu cười mỉa.

Ông chủ Lâm đã bán xong và xuống núi rồi, bọn họ đúng là không có ý định tiếp tục bò lên.

"Được, chúng tôi xuống núi đây."

Các khách hàng đi theo đằng sau nhân viên phòng cháy chữa cháy cùng xuống núi.

Nhân viên phòng cháy chữa cháy còn lại tiếp tục mang cáng cứu thương leo lên.

Rất nhanh, Lâm Chu cũng gặp mặt bọn họ.

Các nhân viên phòng cháy chữa cháy đều nhận ra Lâm Chu, nhất thời vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment