Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Suốt Mười Con Phố (Dịch)

Chương 593 - Chương 593: Các Anh Em, Đánh! (2)

Chương 593: Các anh em, đánh! (2) Chương 593: Các anh em, đánh! (2)Chương 593: Các anh em, đánh! (2)

"Nghe nói người khá béo, chúng ta tìm thêm đi."

"Đừng để tôi nhận ra thằng ôn đó, nếu không, khà khà..."

Cả nhóm khách hàng xắn tay áo hăm he chờ Tứ Đại Giai Không đến.

Lúc xếp hàng còn không quên dò xét bốn phía.

A Quý - người trong cuộc của chúng ta không phụ sự kỳ vọng của mọi người, sau khi thấy tin tức hôm nay ông chủ Lâm bán bánh cuốn thịt kho trước chùa Thường Trung.

Dù anh ta sợ bị nhóm fans của ông chủ Lâm phát hiện.

Nhưng ham muốn ăn bánh cuốn thịt kho vẫn chiếm ưu thế.

Thế là anh ta nhớ lại những gì nghe được lúc mua bánh bao.

Anh ta thấy đội ngũ xếp hàng trước quầy hàng của ông chủ Lâm, lặng lẽ đi đến đằng sau đám người.

Tuy A Quý cảm thấy chuyện này không ổn lắm, nhưng bánh cuốn thịt kho quá sức hấp dẫn.

Dù sao thì chỉ cần anh ta ăn được là xong xuôi.

Không được nữa thì cứ đứng yên đó cho nhóm fans của ông chủ Lâm xả giận thôi.

Không kìm được bí quá hóa liều.

A Quý chuẩn bị tâm lý thật tốt, ăn mặc cải trang một phen, đi thẳng đến chùa Thường Trung.

Nếu anh ta giả làm ăn xin, cải trang một chút rồi đi xếp hàng, không biết có bị người ta nhận ra không?

Hơn nữa, hai ngày trước anh vừa nghe nhóm khách hàng của ông chủ Lâm bàn về chuyện giả làm ăn xin, ký ức còn y như mới.

Ví dụ như Lạc Vũ vừa khéo đứng trước mặt anh ta.

Cùng là khách hàng của ông chủ Lâm, ai cũng là hồ ly ngàn năm. Để ăn được món ông chủ Lâm làm, người nào người nấy vô cùng thông minh nhanh nhạy. Anh bày đặt chơi trò Liêu Trai gì với tôi đây!

Lúc đến, anh ta mặc bộ quần áo ăn xin mới 80%, ngược lại còn thu hút sự chú ý của người khác.

Càng quan sát người ăn xin này càng thấy có gì đó sai sai.

Anh ta giả vờ co rúm, run lên vì sợ hãi.

Dáng vẻ chột dạ này đập vào mắt Lạc Vũ, lập tức khiến anh cảnh giác.

A Quý thấy anh ta vừa đi đến, khách hàng phía trước lập tức quay đầu lại nhìn anh ta, dọa anh ta cứng đờ người.

Đầu tiên là quá béo, còn trắng trẻo mềm mại.

Suy tư một hồi, Lạc Vũ hơi híp mắt lại, thử mở miệng thăm dò: "Tứ Đại Giai Không?"

Đây cmn là ăn xin hả? Đùa ai thết

Tuy quần áo rách rưới nhưng chất vải khá tốt, trông còn mới 80%.

Tóc tai cũng không giống cỏ khô, có cảm giác rất sạch sẽ.

Hơn nữa, nếu là ăn xin thật sự, anh ta lại còn đến xếp hàng mà không đi thẳng về phía trước tìm ông chủ Lâm xin đồ ăn à?

Tuy mặt mũi đen sì nhưng da dẻ trên người không đều màu, chẳng hạn như sau tai rất trắng.

A Quý nghe được nickname của anh ta, tức tốc muốn co giò bỏ chạy.

Dáng vẻ không đánh đã khai này đúng là để Lạc Vũ mở rộng tâm mắt.

Không có lá gan này còn dám làm ra chuyện khiến mọi người phẫn nộ. Không phải chứ, sao anh ta dám làm thết

Dựa vào thịt trên người đỡ đòn chắc? "Tứ Đại Giai Không đến rồi! Các anh em, mau xông lên đi!"

Lạc Vũ hét lên, chỉ thấy tất cả khách hàng ruột vốn đang xếp hàng nhốn nháo ầm ï lên, ai cũng nhìn về phía tên ăn xin đang chạy như bay trước mặt Lạc Vũ.

Hay nhỉ! Thằng khỉ này còn dám đến thật.

Đúng là không sợ bị đánh mài!

"Các anh em, mau chặn anh ta lại!"

"Đại Bảo đâu? Đại Bảo nhanh lên đi!"

"Mẹ nó, thằng béo này còn biết ngụy trang, ăn mặc thành tên ăn xin nữa, suýt nữa tôi đã lướt qua anh ta rồi."

"Người anh em phía trước mau đạp một cước cho anh ta ngã sấp mặt xuống đất đi!"

Trong lúc nhất thời, lần đầu tiên đứng trước món ngon của ông chủ Lâm mà nhóm khách hàng ruột đang xếp hàng không thèm quan tâm chuyện ăn uống, ai cũng chạy đuổi theo Tứ Đại Giai Không.

Có thể thấy rõ lửa giận của mọi người lớn cỡ nào.

A Quý quay đầu lại, thấy một đám người đuổi theo sau lưng anh ta thì choáng váng cả người, chạy thục mạng.

Còn nghe cả tiếng chó sủa, quay đầu nhìn thấy Đại Bảo cũng đuổi theo, lập tức bị dọa mặt mũi tái nhợt.

"Các anh em, đây là chuyện ngoài ý muốn mài Tôi ăn xong đã upload vị trí của ông chủ Lâm lên phân mềm nhỏ ngay rồi. Nhưng vì sắp trễ giờ làm nên không kịp chờ upload thành công tôi đã thoát ra. Kết quả vì vậy mà upload thất bại... Tôi thật sự không phải cố ý đâu!"

Một giây sau, A Quý còn chưa nói hết câu đã bị Đại Bảo đuổi kịp ủi cho ngã lăn quay.

Tiếng kêu thảm thiết của A Quý vang vọng lên tận trời mây.

"Aaallt'...

Nhóm khách đứng trước quầy hàng của Lâm Chu thấy sắp đến lượt bọn họ, đã chờ đến lúc này, nói thế nào cũng không nỡ rời đi.

Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn mọi người phát hiện và đuổi bắt Tứ Đại Giai Không.

Cả đám người không chạy nhanh bằng một người béo, lúc quan trọng còn phải dựa vào Đại Bảo.

Chỉ thấy Đại Bảo lao băng băng đến, liên tiếp vượt qua mấy khách hàng, bay vọt tới, nhào lên người Tứ Đại Giai Không, làm anh ta bổ nhào.
Bình Luận (0)
Comment