Chương 594: Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi! (1)
Chương 594: Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi! (1)Chương 594: Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi! (1)
Nhóm khách hàng vây xem trong đám đông lập tức reo hò hoan hô.
"Hay!"
"Vẫn phải nhờ Đại Bảo của tôi nhat"
"Đại Bảo siêu quá đi!"
"Đại Bảo, mau đè người lại, đừng để anh ta chạy."
"Làm gọn gàng vào."
Đại Bảo có hình thể khá to, ép trên người Tứ Đại Giai Không. So sánh một người một chó, Đại Bảo lộ rõ vẻ yếu thế hơn.
Nó ngoan ngoãn làm theo lệnh và ủi ngã người, không cắn cũng không làm gì khác, chỉ đè chặt không cho anh ta nhúc nhích được.
Ồn ào gọi Đại Bảo.
"Đại Bảo, cho mày thêm chân gà. Không, cho mày thêm bánh cuốn thịt kho của ông chủ Lâm này!"
"Đại Bảo kéo quần anh ta xuống đi!"
"Đại Bảo, bọn tao đến rồi, mau đè chặt người."
Đại Bảo nghe vậy, hai mắt bừng sáng.
Nhóm khách hàng ở phía sau trông theo cảm thấy cực kỳ lo lắng.
"Khà khà khàt"
Điều đó làm nhóm khách hàng cực kỳ vui vẻ, một giây sau họ đã vây đến bao quanh A Quý như bầy ong vỡ tổ.
Họ nở nụ cười nham hiểm.
Sau đó, nó quay đầu nhe răng cười với khách hàng đuổi đến đằng sau.
Người này chẳng những tìm được ông chủ Lâm, một mình ăn hơn hai mươi phần mì lạnh nướng, mấu chốt là ăn xong còn chạy, không báo tin cho mọi người.
"Các anh em, tỉnh táo chút, đừng xúc động, xúc động là ma quỷ!"
Hiện tại đã không còn ai quan tâm đến lời nói của A Quý nữa.
Lúc này, ánh mắt A Quý đầy tuyệt vọng, nhìn mọi người vây kín xung quanh, cơ thể anh ta run bần bật.
Khiến rất nhiều người bỏ lỡ mì lạnh nướng.
"Ha ha ha ha, ai cù tôi đấy? Đừng cù nữa! Tôi sợ nhột lắm!"
"Ááát"
A Quý bị mọi người bao vây, cảm nhận được Đại Bảo đang kéo quần anh ta, bị dọa đến hét lên từng tiếng, vội vươn hai tay nắm lấy quần mình.
Đây không phải muốn ăn đòn hay saol
"Đừng kéo quần tao mài"
Sau đó, người này còn không biết hối cải, hôm nay dám giả trang thành ăn xin đến xếp hàng.
"Cứu mạng, tôi thật sự có thông báo mài Chỉ là không upload thành công thôi, mọi người tin tôi đi!"
Đừng hỏi, hỏi sẽ hối hận.
Lúc đó anh ta nên chụp màn hình upload lại rồi gửi vào nhóm, chứ không phải đầu óc teo lại, chột dạ thoát nhóm.
Có lúc, tay nhanh hơn não đúng là một việc cực kỳ đau khổ. "Cái đệch, đừng sờ tôi!"
"Ai chộp đũng quần tôi đấy!"
"Aa há há hát"
Nhóm khách hàng vây xem trong đám đông không nhìn thấy bóng dáng Tứ Đại Giai Không, nhưng nghe những tiếng kêu thảm thiết và tiếng cười vang thì biết tình hình của anh ta khá tệ.
"Ây gù má ơi, mọi người biết tra tấn quá thể! Ai tháo cả giày của anh ta ném ra ngoài luôn thế?"
"Cười chết, anh ta vốn mặc quần áo rách rưới mà, kéo một phát là xé toạc ra luôn."
"Nghe giọng anh ta thế này, xem ra bị tẩn không nhẹ đâu."
"Chứ còn gì nữa! Tôi cười muốn đau sốc hông rồi này!"
"Tôi còn tưởng mọi người sẽ mỗi người góp một tay đấy! Không ngờ mọi người vậy mà đi con đường tra tấn này."
"Đây không gọi là tra tấn, mà là nhẹ nhàng vuốt ve."
Lâm Chu nghe mấy tiếng kêu thảm thiết này thoáng sửng sốt, sau đó lo lắng nhìn về phía đám người đang tụ tập.
Tình huống gì đây?
"Chuyện gì thế? Xảy ra xung đột à?"
Nhóm khách hàng ruột biết rõ tính cách của ông chủ Lâm, xưa nay không để cậu biết những bí mật của mọi người. Đây là chuyện mọi người đều hiểu.
Thế nên các khách hàng ruột trước quầy hàng dù biết tình huống ra sao cũng sẽ không nói thật.
"Gặp phải tên ăn xin giả đến lừa ăn ấy mà, mọi người đang dạy dỗ anh ta cách làm người."
"Ông chủ Lâm đừng lo, mọi người đang đùa vui thôi. Đánh người là phạm pháp, chúng tôi đều hiểu mà. Chỉ là chơi đùa một tít
"Đúng đúng đúng, ông chủ Lâm đừng lo, lát nữa là ổn ngay."
Thấy mọi người đều tỏ vẻ không lo không nghĩ, Lâm Chu cũng yên tâm một chút.
Chỉ cần không phải đánh nhau vì ăn là được.
"Đây, bánh cuốn thịt kho của anh này."
Lâm Chu quen tay khéo léo cuốn chắc một cái bánh cuốn thịt kho rồi đưa cho khách.
Khách hàng nhận lấy bánh cuốn thịt kho cũng không nói gì, đưa lên miệng ăn ngay. Thậm chí không thèm quan tâm đến vở kịch lớn cả đám người đang hội đồng Tứ Đại Giai Không nữa.
Chú tiểu vẫn luôn chú ý tình huống quầy bánh cuốn thịt kho trước cổng chùa Thường Trung thấy đội ngũ vốn đang xếp hàng, bây giờ người đều chạy đi đánh nhau.
Số người trước quầy bánh cuốn thịt kho lập tức thưa thớt hơn nhiều.
Chú tiểu kích động nhanh chân chạy vào chùa gọi người.
Thế là nhóm hòa thượng đang định ăn cơm chay nghe thấy có bánh cuốn chay để ăn, tốc độ rốp rẻng, không đến mấy phút đã chạy ào ra đứng sau đội ngũ xếp hàng.
Nhóm khách hàng ruột bao vây Tứ Đại Giai Không chơi đến hứng khởi, chỉ lơ là một tí đã bị nhóm hòa thượng của chùa Thường Trung chiếm chỗ.
Chờ đến lúc bọn họ bình tĩnh lại, vừa ngẩng đầu đã thấy một loạt hòa thượng chiếm cứ vị trí của bọn họ, ngây ngẩn cả người.
"Đờ mờ, bị chiếm chỗ rồi!"