Chương 598: Anh ta đúng là muốn ăn thật
Chương 598: Anh ta đúng là muốn ăn thậtChương 598: Anh ta đúng là muốn ăn thật
Không bao lâu, người của lớp Trân Phong đã ra ngoài.
Trân Phong là trưởng lớp nên đi đầu dẫn theo đội ngũ, cũng là người đầu tiên phát hiện Lâm Chu đang bán kẹo hồ lô.
"Toàn thể bạn học, phía trước phát hiện ông chủ Lâm đang bày quầy hàng, theo tớ cùng nhau xông lên, mọi người đừng tụt lại phía sau, chạy thôi!"
Trân Phong làm tư thế tay xung phong, vừa dứt lời, liền dẫn theo người của một lớp học toàn lực lao lên, lập tức vượt qua lớp đi chậm phía trước.
Các bạn học cũng cực kỳ nghe lời. Nghe thấy lời nói của Trần Phong thì từng người vùi đầu xông về trước, tràn đầy tính phục tùng và kỷ luật.
Chủ nhiệm lớp theo phía sau cũng không thể không phục chuyện này.
Trong lòng các học sinh có đôi khi lực lãnh đạo của trưởng lớp Trần Phong này còn có sức thuyết phục hơn chủ nhiệm lớp là anh.
Nhìn bây giờ bọn chúng bắt đầu chạy, không một ai tụt lại phía sau là biết.
Kẹo hồ lô có thể không ăn, nhưng náo nhiệt thì phải xem.
Quầy hàng kẹo hồ lô của Lâm Chu cũng hoàn toàn thu hút sự chú ý của mọi người ở cổng trường.
"Anh không thấy là ai đang bày quầy hàng à, ông chủ Lâm đó!"
Hơn trăm học sinh đứng cùng nhau xếp hàng, cũng khá đồ sộ.
"Hôm nay đông người mua kẹo hồ lô thật chứ, quá trời người xếp hàng."
Quần chúng vây xem nhận ra Lâm Chu, nhưng người không có hứng thú gì với kẹo hồ lô chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Lúc này, một bạn học trong lớp đang xếp hàng mua kẹo hồ lô.
Lúc này Trình Quảng Bằng cũng gian nan trèo lan can xong 100 cái, trong ánh mắt trêu chọc của cảnh sát giao thông còn không hết hy vọng đi tới quầy hàng kẹo hồ lô đối diện đường cái.
Người không hiểu nổi cái kiểu vì ăn kẹo hồ lô xếp hàng mấy tiếng, nhìn đội ngũ dài thòng này thì cảm thấy đau đầu.
Nếu không cần xếp hàng, nói không chừng anh ta còn mua một phần ăn thử, nhưng xếp hàng mấy tiếng thì thật sự không chịu nổi.
"Đông người như vậy, cái này phải xếp hàng bao lâu chứ!"
Siêu thị nhà hắn có thể trở thành một nơi mà các học sinh tiểu học thích lui tới nhất trên con đường, cũng là bởi vì Trình Quảng Bằng có thể hoà hợp, quan hệ tốt với những học sinh tiểu học này.
Anh ta đúng là muốn ăn thật.
Trình Quảng Bằng vừa qua đã bị những học sinh tiểu học phát hiện.
Cảnh sát giao thông nhìn bóng dáng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó mọi người đều thích đến siêu thị nhà hắn mua đồ.
Từ sau khi quan hệ tốt với đám nhãi con này, Trình Quảng Bằng luôn mang theo tiền mặt trên người, phòng ngừa bọn chúng muốn đổi tiền.
Trình Quảng Bằng...
Trân Phong nhìn thấy Trình Quảng Bằng đến, ánh mắt lập tức sáng lên.
"Anh đẹp trai tới rồi à, anh tới đúng lúc lắm, em có thể đổi năm tệ không, đồng hồ điện thoại không trả tiền được, anh không đến, em cũng chuẩn bị mượn bạn học."
Hắn đã biết tiếng anh đẹp trai này không phải dễ nghe được mà. Hắn vừa đến, một đám học sinh tiểu học đều quen hắn.
Giờ nghe thấy câu này cũng không bất ngờ, trực tiếp từ trong túi tiền lấy ra năm tệ đưa qua.
Sau đó vừa xoay đầu liền đối diện với mấy cặp mắt mong ngóng.
Trình Quảng Bằng bất đắc dĩ thở dài, từ trong túi tiền lấy ra một xấp tiền lẻ.
"Còn ai muốn không?"
"Em em eml”
Tư thế vung tiền như rác của Trình Quảng Bằng, người không biết còn tưởng rằng đây là đang bàn cuộc mua bán lớn gì.
Sau đó nhìn thấy một đám học sinh tiểu học nháy mắt vây lấy, người không rõ nguyên nhân khóe miệng cũng co giật.
Trình Quảng Bằng quen cửa quen nẻo kêu bọn chúng đừng chen, xếp thành hàng, bọn chúng còn đang xếp hàng mua kẹo hồ lô nè, đừng chậm trễ chuyện chính.
"Mấy đứa xếp hàng trước đi, muốn đổi tiền thì cầm dùng sau đó đến siêu thị tìm mẹ anh quét, biết chưa."
Các học sinh tiểu học rất hiểu chuyện, ai cần thì trực tiếp nhờ bạn học chuyên năm tệ mười tệ đến, chờ mua xong kẹo hồ lô thì đến siêu thị quét mã là được.
Tất cả mọi người rất nghe lời, phát tiền xong, còn lại chính là xếp hàng.
Phân lượng kẹo hồ lô là nhiều nhất, Lâm Chu chuẩn bị năm sáu trăm xiên, đa dạng chủng loại, số lượng cũng nhiều, mang ra ngoài một phần còn tặng cho chú Trương một ít, ông thích ăn.
Hơn nữa một người giới hạn hai xiên nhỏ, cho nên nhìn người xếp hàng rất nhiều, nhưng tốc độ tiêu hao vẫn rất chậm nên đến lượt đám Trần Phong vẫn còn.
Lâm Chu nhìn những học sinh tiểu học quen mắt, cười giới thiệu nói: "Mỗi người giới hạn hai xiên, năm tệ."
Một đám đầu như cà rốt xếp hàng, vừa đưa tiền vừa chọn ra hai xiên mà mình muốn từ trong một đống kẹo hồ lô.
Bởi vì đa dạng chủng loại nên tất cả mọi người cực kỳ rối rắm.
"Hồ Giai Di, cậu mua cà chua đi, có ba viên, chia tớ một viên, tớ mua việt quất, cũng chia cậu một viên."
"Tớ không muốn ăn việt quất, tớ muốn ăn bưởi, tớ chưa từng ăn cái này, cậu mua bưởi đi chia tớ một miếng là được."