Chương 599: Tuân này nghỉ hai ngày cuối tuần (1)
Chương 599: Tuân này nghỉ hai ngày cuối tuần (1)Chương 599: Tuân này nghỉ hai ngày cuối tuần (1)
"Được."
Các bé gái cực kỳ thuần thục dùng phương thức này trao đổi với nhau.
Ngược lại các bé trai ít khi như vậy, phần lớn đều chọn hai loại mình muốn ăn, thời gian quay đầu nháy mắt đã bỏ vào miệng.
Sở thích ăn kẹo hồ lô của phần lớn mọi người không khác nhau mấy.
Xiên táo được chọn nhiều nhất, bởi vì kinh điển.
Hơn nữa nhiều vị, nhân kẹp chính giữa đủ loại kiểu dáng mùi vị, mỗi một vị đều là kinh ngạc bất ngờ.
Còn có hoa quả chua chua ngọt ngọt mọng nước, lớp đường giòn cứng mang theo vị ngọt cắn vào, ăn được trái cây mọng nước như quýt, cà chua, cắn một miếng nước trực tiếp bắn ra, vị cực kỳ tuyệt.
Còn có kẹo hồ lô kỳ lạ như mướp đắng, que cay mới mẻ cũng có sức hút rất lớn.
Lâm Chu cũng có ấn tượng đối với hắn, cười chào hỏi, hỏi hắn muốn lấy gì.
Tốc độ đội ngũ đi tới cũng rất nhanh, đảo mắt đã đến Trình Quảng Bằng.
"Ông chủ Lâm, đã lâu không gặp ha."
Một mặt là hắn thích ăn đồ ngọt bị dụ đến, mặt khác là hai lần hắn muốn mua kẹo hồ lô đều bị cảnh sát giao thông bắt được, cho nên nhìn thấy Lâm Chu theo phản xạ liên đau răng.
Trình Quảng Bằng nhìn thấy Lâm Chu thì đau răng.
"Là khá lâu không gặp."
Tuy đông người nhưng Lâm Chu cũng không mệt, kẹo hồ lô đều là thành phẩm làm xong kéo ra bán, cậu chỉ cần đứng ở trước quầy hàng đóng gói dựa theo yêu cầu của mấy khách hàng là được, có thể nói là rất nhẹ nhàng.
Một xiên hai viên, một miếng một viên, bốn miếng là hết.
Thật sự có quá nhiều chủng loại, Trình Quảng Bằng chọn đến hoa cả mắt, chọn luôn hai cây kẹo hồ lô vị thông thường, kinh điển nhất.
Trình Quảng Bằng vất vả lắm mới nhìn thấy ông chủ Lâm một lần nên hắn không nỡ đi, cầm kẹo hồ lô đứng bên cạnh ăn.
"Lấy một xiên táo gai thuần, với lấy một xiên kẹp đậu đỏ đi."
Lần này giới hạn số lượng thật ít, một người hai xiên không giống lần trước.
Nhiều ghê.
Ăn không đã nghiền.
Ăn xong hắn còn do dự nhìn những kẹo hồ lô còn lại trong tủ kính.
"Ông chủ Lâm, ngày mai anh bày quầy hàng ở đâu vậy?"
Mỗi lần chỉ có thể xem món ngon của ông chủ Lâm được mọi người đăng lên mạng hắn thèm không chịu nổi, sau đó gọi món tương tự ở ngoài.
Cho dù chút nhạc đệm nhỏ cũng không gây trở ngại mọi người vui vẻ.
Không ngờ ông chủ Lâm giống như nghe được tiếng lòng của mọi người, vậy mà thật sự bán lại một tuần, khiến mọi người vui mừng khôn xiết.
Trên diễn đàn bản địa khắp nơi đều đang cực kỳ vui mừng.
Hằng ngày Trình Quảng Bằng phải ở siêu thị trông tiệm, căn bản không có thời gian chạy theo phía sau ông chủ Lâm.
Trình Quảng Bằng cũng biết tuần này ông chủ Lâm bán lại món ngon khắp nơi. Có thể tưởng tượng khẳng định không ngon bằng ông chủ Lâm tự tay làm, nhưng chỉ có thể đỡ thèm.
Hiện tại vất vả lắm mới gặp ông chủ Lâm, phải tán gẫu thêm mấy câu chứ.
Lâm Chu suy nghĩ ngày mai chính là thứ bảy, khẳng định phải cùng đám người chú Trương lên đảo chuẩn bị cho hôn lễ, nên ngày mai chắc không bày quầy.
"Tuần này tôi nghỉ hai ngày cuối tuần, mai và mốt cũng không bày quầy hàng."
Lâm Chu nói xong, Trình Quảng Bằng đặt câu hỏi không thể hiện thái độ gì, ngược lại những khách hàng ruột mãi không đi ở bên cạnh xem náo nhiệt thì đau lòng sốt ruột.
Sao sắp đến thứ bảy chủ nhật rồi. Rõ ràng anh cảm giác mới thứ hai thôi, chưa gì nháy mắt đã thứ sáu. Tại sao thời gian trôi qua nhanh thết
Mặt của những khách hàng ruột lộ vẻ bi thương, lưu luyến không rời nhìn Lâm Chu, hận cậu không thể lập tức sửa miệng nói hai ngày sau còn bày quầy hàng.
"Ông chủ Lâm bày quầy hàng cũng vất vả, nên nghỉ ngơi đi."
Dù sao Trình Quảng Bằng cũng không ăn được, nên cũng dễ tiếp nhận chuyện nghỉ ngơi.
Ngược lại có vẻ những khách hàng ruột không tình nguyện bên cạnh không đau lòng cho ông chủ Lâm.
Khách hàng ruột không nhịn được trừng mắt nhìn Trình Quảng Bằng.
Thằng nhóc này!
"Ông chủ Lâm, chúng tôi cũng đau lòng anh bày quầy hàng mỗi ngày, thật sự rất vất vả, nghỉ ngơi hai ngày tốt lắm."
"Đúng đúng đúng, ông chủ Lâm làm món ăn ngon như vậy, khẳng định rất mất sức."
"Đúng đó, ông chủ Lâm, chúng tôi đều là fan trung thành của anh, cho dù anh nghỉ ngơi hay không đều được."
Nhìn mọi người chen lấn giành biểu đạt tâm ý.
Khóe miệng của Lâm Chu dưới khẩu trang không nhịn được nở nụ cười.
Đợi sau khi bán hết tất cả kẹo hồ lô, còn có rất nhiều bạn nhỏ không mua được.
Lâm Chu thật sự hết cách khi đối với đám học sinh tiểu học muốn khóc nhưng không khóc, đôi mắt trông mong nhìn cậu.
"Anh trai, thật sự không còn kẹo hồ lô ạ?"
Lâm Chu ngồi xổm nhìn bé gái đau lòng bắt đầu nghẹn ngào, không còn cách nào chỉ có thể dỗ cô bé nói: "Thật xin lỗi nhé bạn nhỏ, kẹo hồ lô của anh bán hết rồi, bảo mẹ dẫn em đi nơi khác mua có được không."